Lời Tỏ Tình Thầm Lặng

Chương 4



7

 

Cố Yến Bạch còn chưa kịp phản ứng, đôi môi hé mở đã cho tôi cơ hội.

 

Tay tôi vừa chạm vào eo anh ấy, đã bị anh ấy đẩy ra.

 

Cố Yến Bạch mặt đỏ bừng, hai tay giữ chặt quần, vẻ mặt như thiếu nữ nhà lành bị cưỡng bức.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo.

 

Anh ấy co rúm người lại trong góc giường, ánh mắt tràn đầy vẻ kháng cự.

 

Chắc là anh ấy thật sự bối rối, đến mức quên cả dùng ngôn ngữ ký hiệu với tôi.

 

Tôi hơi hối hận.

 

Trước đó đã nắm tay nhau rồi.

 

Cứ từ từ vun đắp tình cảm, hôn môi rồi lên giường chẳng phải là chuyện sớm muộn sao.

 

Ai ngờ vừa chạm vào môi anh ấy, tôi như người mất hồn, chỉ muốn vồ lấy chú cừu non tự ti này.

 

[Sao vợ yêu không nói gì nữa rồi?]

 

[Có phải giận mình vì không cho cô ấy hôn không?]

 

[Môi vợ yêu mềm mại thơm tho quá, muốn hôn thêm lần nữa.]

 

[Nhưng mình không xứng…]

 

Trời ạ.

 

Lại nữa rồi!

 

Nghe những lời tự ti của anh ấy, mí mắt tôi giật giật.

 

Tôi cố kìm nén chút nữa thôi là sẽ vạch trần anh ấy, nhẹ nhàng dịch người đến bên cạnh anh ấy, thử nắm lấy tay anh ấy để an ủi.

 

Không thể nóng vội.

 

Mình phải tìm ra nguyên nhân khiến Cố Yến Bạch tự ti.

 



Ánh mắt tôi vô thức rơi vào đôi môi sưng đỏ vì nụ hôn của mình.

 

Tôi nuốt nước bọt, nằm xuống bên cạnh Cố Yến Bạch, nhìn anh ấy đầy mong đợi.

 

"Em không làm gì anh đâu, cho em hôn thêm cái nữa được không? Xin anh đấy."

 

Tôi nuốt nước miếng, nằm bên cạnh Cố Yến Bạch, trông mong nhìn về phía anh.

 

8

 

Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái.

 

Hôm qua đâu chỉ hôn một cái.

 

Ngồi trước bàn ăn, đang được Cố Yến Bạch đút cơm thì tôi bật cười.

 

[ Vợ yêu hình như rất vui?]

 

[ Là vì tối qua được hôn sao]

 

[ Hay là vì bữa sáng nay ngon miệng?]

 

[ Vợ yêu cười lên thật đẹp... ]

 

Miếng sủi cảo trong miệng tôi suýt nữa thì phun ra.

 

Không phải chứ, tôi chỉ cười thôi mà cũng...?!

 

Không chỉ tự ti, còn có chút biến thái nữa.

 

“Để em tự ăn.”

 

Nhìn đĩa sủi cảo của anh ấy gần như nguội lạnh, tôi nhận lấy đũa, muốn anh ấy tự ăn.

 

[ Sao vợ không muốn anh đút nữa? ]

 

[ Là anh đút không ngon sao? ]

 

[ Chẳng lẽ em đã chán anh rồi sao? ]

 

[ Anh biết ngay mà, anh không được yêu thương, vợ chỉ cần hôn thôi đã chán rồi, vậy sau này có được thân thể anh chẳng phải sẽ ly hôn ngay tại chỗ! ]



 

[ Hu hu hu hu hu hu... ]

 

Bên tai tôi ong ong.

 

Vậy mà Cố Yến Bạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh.

 

Tay gắp sủi cảo cũng không hề run.

 

Giỏi diễn quá.

 

Đưa anh vào showbiz chắc cũng làm được ảnh đế.

 

Cứ khóc lóc thế này, cả căn nhà cũng bị nước mắt anh ấy nhấn chìm mất.

 

Đúng là đồ phá gia chi tử.

 

Tôi vội vàng gắp một cái sủi cảo, đưa đến bên miệng anh ấy.

 

Bịt miệng anh ấy lại, cũng là chặn đứng tiếng lòng hỗn loạn của anh ấy.

 

Tôi dịu dàng nói: “Không phải em không muốn anh đút, mà sủi cảo trong đĩa anh nguội rồi, ăn không ngon.”

 

Cố Yến Bạch ngoan ngoãn há miệng, nhai chóp chép.

 

Lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện nơi khóe miệng tố cáo sự sung sướng thầm kín của viên bánh trôi mè đen này.

 

[ Thì ra vợ sợ anh đói. ]

 

[ Trong lòng vợ có anh! ]

 

[ Hôn vợ một cái là được vợ đút sủi cảo. ]

 

[ Vậy tối nay có nên cho vợ sờ cơ bụng không nhỉ? Dạo này anh tập cũng kha khá đấy. ]

 

Sờ cơ bụng!

 

Tôi cố gắng kìm nén đôi chân đang muốn nhảy

cẫng lên, nhét thêm vài cái sủi cảo vào miệng Cố Yến Bạch.

 

Ai bảo anh chàng câm này nhàm chán, anh ấy thú vị lắm chứ!

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv