Lời Thú Tội Ngọt Ngào

Chương 15: Những Điều Vội Vàng Như Trong Giấc Mơ (5)



Hoàng Mộc Nguyên nhìn cô qua gương chiếu hậu cười cợt: "Có anh ta bên cạnh em gan dạ hơn rất nhiều."



Mẫn Dao không đáp nhìn bóng cây bên đường rung rinh, khắp người như bị quấn trong mớ dây chằng chịt, vướng víu. Cô càng vùng vẫy càng thấy ngột ngạt, giấc mơ đêm qua vẫn ám ảnh, đeo bám cô.



Những lời Hạ Kiên nói đêm qua quanh quẩn trong tâm trí, Mẫn Dao thấy sợ hãi, lại không biết mình sợ hãi cái gì. Cơn ớn lạnh ròng ròng chạy xuống theo sống lưng cô, cứ như có gì đó đang ầm ầm sụp đổ, cô cảm nhận nhưng không nhìn thấy được.



Trong đầu cô trống rỗng.



Im hơi lặng tiếng đến vậy, trong xe không ai nói một lời.



"Chuyện anh nói em đã nghĩ đến đâu rồi?"



Mẫn Dao nhìn dòng xe xuôi ngược bên ngoài, trong lòng nhộn nhạo nỗi mờ mịt cùng bất lực.



"Năm đó công ty ông ta đang lâm vào tình trạng rắn mất đầu, người khác lo chạy lấy thân, đem cổ phần trong tay bán giá rẻ cầu mong thu lại chút vốn. Tài chính trong tay ông ta như cát bụi vụt khỏi tay, không cách nào cứu vãn." Lời Hạ Kiên nói như vang vọng trong đầu, lòng cô đau âm ỉ nhìn anh không rời mắt, cô đã từng nhìn thấy anh thất bại gục ngã trong men say, nhưng đêm nay ở trong anh toát ra hơi thở mục ruỗng từ cõi chết, từng lời từng lời gió lạnh từ địa ngục thổi lồng lộng: "Mẹ anh theo ông ta hết quãng đời tuổi trẻ, bị ông ta bỏ rơi lúc bà cần ông ấy nhất. Nếu không phải năm ấy phát hiện mang thai anh, không chừng bà ấy lại lần nữa chọn con đường gieo mình xuống biển. Sau này ông ta biết anh có mặt trên đời, một mực đòi bắt anh về."



Trên trời nổi một tiếng sét lớn, sấm rền nặng trĩu: "Trước mặt anh ông ta luôn khoe khoang mình tài giỏi như nào, sau này tất cả đều để lại cho anh. Mỗi lần như thế anh đều cảm thấy buồn nôn, căm hận, ông ta đi theo tiếng gọi giàu sang vứt bỏ tình yêu tình thân, dựa vào đâu muốn anh phải nghe theo sắp đặt của ông ta? Song Nghi, em không biết anh thật sự muốn ông ta chết trong già nua cô đơn đến mức nào đâu, vậy mà ông ta còn chưa kịp nếm trải hậu quả đã rời khỏi thế gian này…"



"Sau khi ông ta thua gục xuống để lại một đống nợ khổng lồ, nhà anh bị ngân hàng bức bách cưỡng đoạt, nửa đời trước ông ta vui sướng ngợp trong vàng son, đều không có mẹ con anh bên cạnh. Nửa đời sau mẹ con anh khốn đốn nhục nhã bị người khác chèn ép cũng không thấy ông ta đứng ra bảo vệ." Anh đem những chuyện xưa rỉ tai cô kể lại, trái tim đầy rẫy vết thương cố hấp hối vùng vẫy: "Anh thật sự không còn đường đi nữa."



Ngực anh phập phồng dữ dội: "Có hận bao nhiêu ông ta vẫn là cha anh."



Mẫn Dao gắt gao bám lấy anh, không chịu buông ra để anh dựa vào người cô, đất trời đều là nét vẽ mờ nhạt, thỉnh thoảng lại có sấm rền hiện lên như một vết rạn. Mưa gió đang ngầm kéo đến há hàm răng như quỷ dữ nuốt mồi.



Lẽ nào cô lại phản bội anh sao? Cái vòng luẩn quẩn này cô không ngừng lừa gạt người này đến người khác, vịn vào cái cớ bất đắc dĩ để thỏa mãn lòng dạ vô tình ác độc của mình ư?



"Tôi cứ nghĩ em sẽ từ chối, nói sao anh ta cũng là người em yêu. Lăng Tường Lâm là gì chứ, một bức tường khô cứng khi em mệt mỏi dựa tạm vào. Đến giờ em vẫn còn suy nghĩ sao, Hạ Kiên trong lòng em cũng chỉ thế thôi. Là tôi đánh giá cao anh ta hay đánh giá quá thấp lòng dạ của em?"



Mẫn Dao cười lạnh: "Sao anh không nghĩ tôi là đang lấy lùi làm tiến, lại lần nữa tìm cớ tiếp cận anh."



"Em không cần làm thế."



Xưa nay câu trả lời của anh chỉ có một, cô thật sự không cần làm như thế, bởi vì đến tận bây giờ anh vẫn mềm lòng.



Hoàng Mộc Nguyên vuốt ấn đường đầu hơi nhức, bỗng thấy thèm thuốc, anh lục ra một bao thuốc trong xe muốn dừng xe châm, nhưng rồi lại vứt lại chỗ cũ. Khắp người anh tỏ ra hơi thở bức bách, cường thế, cô biết anh đang khó chịu, những lúc như thế đều tự giam mình trong trạng thái lãnh đạm. Như một con chim săn mồi, không muốn ai làm phiền cuộc đi săn của mình.



Mẫn Dao kiềm chế ý định muốn hỏi anh hút thuốc từ bao giờ, ngoảnh mặt đi: " Tôi chịu được mùi thuốc lá."



Anh hạ kính xe xuống một chút, nói: "Lười châm." Sau đó vứt bật lửa cho cô, Mẫn Dao nhận lấy, nâng ngọn lửa đến trước mặt anh. Hoàng Mộc Nguyên nghiêng đầu, thuốc nhuộm ánh lửa.



Mẫn Dao nheo mắt, tư thế này là mới tập hút không lâu, cô cầm bật lửa trong tay, nói: "Cho tôi một điếu."



"Hết rồi."



Vừa rồi cô thấy trong bao còn rất nhiều.



Anh tiện tay dập điếu thuốc chưa hút được bao nhiêu vào gạt tàn, lại nói: "Tôi không nghĩ em biết hút thuốc."



"Có hút nhưng không nghiện, mấy thứ này tôi đều cai được."



Anh cười cười, có lẽ cô nói đúng, nhưng anh cái gì cũng không vứt bỏ được.



Hoàng Mộc Nguyên đưa cô đến một trung tâm thời trang cổ kính, xa hoa, cô biết nơi này đang tổ chức tuần lễ thời trang. Người đến đều nằm trong giới thượng lưu, ai ai cũng mơ ước diện trên người bộ cánh lộng lẫy được làm thủ công dưới đôi tay tài hoa. Mẫn Dao nhíu mày: "Thư ký của anh ta ở đây ư? Nếu cô ta từng đến nơi sang trọng này thì còn ngó ngàng đến văn phòng thời trang nhỏ bé nữa sao?"



Với tính cách mắt ngước lên trời của cô ta, Mẫn Dao không tin cô ta chịu hạ mình mặt mấy bộ quần áo chất liệu tầm thường, ngay từ đầu nhận đơn cô đã thấy kỳ quái. Tự nhủ lòng có lẽ nơi cô có kiểu dáng người kia thích, nhưng sau hai lần hẹn, Mẫn Dao không còn hứng thú tự huyễn hoặc mình.



"Hứa Song Nghi, em thật không có ý chí cầu tiến."



"Tôi họ Lăng."



Anh không muốn cùng cô tranh cãi chuyện này: "Dì tôi ở bên trong?"



"Liên quan gì đến tôi."



"Bà ấy mới về nước, tính khí không dễ hầu hạ lắm." Anh đột nhiên thấy đổi thái độ, nói rất nhẹ: "Nói chính xác hơn, bà ấy là mẹ của Tề Dĩ An."



Cô nhớ ra gì đó, nhìn anh cười khinh thường. Cô biết anh không phải kiểu người nịnh hót lấy lòng, bà ấy cũng không cần lòng thành của anh.



Anh làm như không thấy: "Tìm một người giỏi giang chưa chắc đã đủ thành ý, đôi khi cần phải đặc biệt nữa."



Đặc biệt cái quái gì chứ, cô còn lâu mới tin lời anh ta nói.



Một cô gái xinh đẹp đi ra đón cười với anh, lắc lư vòng eo nhỏ mê người đưa họ vào một căn phòng ăn bên trong đại sảnh. Mẫn Dao nhìn cô gái đi trước mặt dẫn đường, thấp giọng mỉa mai: "Xem ra anh thường xuyên không chịu nỗi cô đơn, cô thư ký này phong tình quyến rũ, lại rất có khí chất. Giữ riêng bên mình mỗi ngày nhìn ngắm, năng suất làm việc sao thấp được."



Anh chẳng thấy lời này có tính công kích gì cả, cười như gió thoảng mây bay: "Mắt nhìn người của tôi không thấp." Anh không giấu được kiêu ngạo: "Nhưng tôi thích kiểu thanh tú ngọt ngào hơn."



Anh vẫn nhớ bộ dáng nũng nịu cô cô, nụ cười và đôi gò má mịn màng, mỗi khi cô duỗi tay chạm vào người anh, Mộc Nguyên đều không nhịn được muốn ôm cô vào lòng.



***



Tề phu nhân nhâm nhi tách trà giải nhiệt, phục vụ đang trình bày cho bà ấy biết các món trên thực đơn gồm những nguyên liệu gì. Mẫn Dao nhìn từ xa đã thấy khí chất không bình thường, da dẻ được chăm sóc rất tốt, nhìn chỉ tầm ba mươi, hành động cử chỉ đều vô cùng tao nhã, ý nhị tinh tế. Tại sao Tề Dĩ An không thừa hưởng chút phong thái nào của bà ấy chứ? Đạo đức không tốt, suốt ngày chơi bời.



Nghe thấy tiếng bước chân bà ấy ngẩng đầu, chiếc cổ thon cùng bờ vai mảnh, bà ấy liếc nhìn Hoàng Mộc Nguyên một cái, nghiêng đầu khéo léo bảo nhân viên mang đồ ăn lên.



Mẫn Dao rất hoài nghi, Hoàng Cảnh Lương vì điều gì mà từ bỏ người phụ nữ xinh đẹp này. Lúc ánh mắt bà ấy chạm tới người mình, Mẫn Dao khẽ run, hơi hoảng loạn.



Hoàng Mộc Nguyên không hề lúng túng lướt qua cô, bước nhanh về phía bà: "Dì về nước sao không gọi con hay Dĩ An đến đón, dạo này phía ngoài sân bay không an ninh lắm, nhiều tài xế taxi thừa cơ lừa đảo."

Đôi mắt bà đen thẫm, thái độ đáp lời hết sức nhã nhặn: "Hai đứa đều bận rộn mà, dượng của con lâu lắm mới về nước, muốn đi quanh quẩn thành phố một lát."



Mẫn Dao đứng ngồi không yên, ngây ngốc ở ngoài cửa không biết nên làm gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv