Liễu Nhân trưởng lão không trả lời ngay mà lại vuốt tiếp bộ râu như đang suy tư đều gì đó rồi mới chậm rãi trả lời Khúc Tử Mặc bằng giọng nói trầm lắng nhẹ nhàng" Đứa nhỏ này,con chỉ mới 7 tuổi mà đã vội vã như vậy,theo ta thấy chân của ngươi nhanh thì 1 năm chậm thì 3 năm"
Khúc Tử Mặc ủ rũ,vậy là hắn phải là người què trong một thời gian,cảm giác có hơi hụt hẫng,Liễu Nhân thấy vậy lão liền nói " Ngươi thời gian này tập luyện một chút,chi dưới của ngươi có thể lấy lại cảm giác sớm hơn"
"Trong khoảng thời gian này ngươi có thể học gia pháp với liều lượng nhẹ hơn,đợi đến khi ngươi khỏi hẳn ta sẽ truyền lại toàn bộ gia pháp cho ngươi"
Khúc Tử Mặc thở ra một hơi,như trút ra tâm tình rối rắm" Đa tạ sự phụ"
Trong bầu không khí lạnh lẽo trong màn đêm hiu quạnh,màu thế giới là một màu đen hư vô,một nữ hài tử nhỏ nhánh đang nép vào phía tường gỗ ,tiếng cười đùa cợt nhả bên ngoài xe ngựa truyền đến
" Ha...haaa....Tiểu Mã ngươi nói xem...mấy món hàng mỏng manh bên kia có thể chịu được mấy roi của Minh Thị "
Một giọng nói nữa lại vang lên " Bên trong còn có Tiểu Thư nhà họ Bạch danh tiếng lừng lẫy,vị tiểu thư này sung sướng đã lâu sợ rằng sẽ chết sớm"
giọng người đàn ông hung rợn say xỉn la lớn" Ta thấy thật đáng tiếc,cô ta sau này nhất định sẽ là một đại mỹ nhân truyền thuyết,thật đáng tiếc"
Nữ hài tử bên trong nghe rõ từng câu thoại của bọn họ chỉ biết che miệng cố gắng không phát ra âm thanh thút thít
Nàng là Bạch Thất Tử vốn là đích nữ của Bạch Gia,Bạch Gia trong thiên hạ vốn có địa vị cao vì những sản phẩm họ dệt ra là đường chỉ thiên hoàng do Bạch Gia tạo ra,sợi chỉ Thiên Hoàng có thể giết người không thấy vết,còn có thể cứu mạng người khi bị thương nặng,hơn nữa còn có thể lấy may y phục,một loại chỉ chỉ riêng Bạch Gia mới có thể làm ra
Thứ này đã theo Bạch Gia sống đến mấy đời chủ,nàng sinh ra đã hưởng biết bao báu vật tinh hoa sống một cuộc sống an nhàn cùng với cha mẹ,nhưng đột nhiên vào hôm qua Bạch Thất Tử lại lâm vào hoàn cảnh nhà mất phụ mất,đến một lượng cũng không giữ được,kể cả người hầu trong Bạch Gia cũng lần lượt chạy trốn
Nguyên nhân chính vì Bạch Gia đã dính dáng tới cái chết man rợ của hoàng thái tử , vua Khang Hy đã tức giận đến nỗi ban lệnh chu di cả tộc Bạch Gia,nhưng lại tha mạng cho Bạch Thất Tử vì cha mẹ nàng trước khi bị đưa đi tử hình đã van xin Vua Khang Hy lấy những công lao đóng góp từ trước nay cho hoàng thất mà tha mạng cho nàng
Tuy nhiên nàng không được tự do mà bị đưa đến hoàng cung làm nô tì suốt đời...Trên đường tới hoàng cung nàng bị mai phục bởi hai tên cướp vô danh,trên người chỉ là một bộ hắc Y đơn giản ở trên lưng còn khắc chữ Minh
Hai tên cướp sức mạnh vượt bậc dễ dàng diệt sạch quân triều đình,thế là nàng bị đưa lên một chiếc xe ngựa khác,một thân một mình
Đứa nhỏ năm tuổi uống sữa vắt mũi chưa sạch đã rơi vào cảnh hiểm nghèo,chỉ có thể bất lực ngồi trong góc xe ngựa tăm tối thút thít tủi thân
Tiếng ngựa hí vang vọng,nữ hài tử ngước đôi mắt trong vắt tựa hồ gươm,cô bé khẽ cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa được che đậy bằng rèm
" Cha...mẹ "
Giọng nói mềm mỏng tựa như lụa trong như suối khẽ vang âm,nữ hài tử căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh
Một bàn tay thô ráp vén chiếc rèm ,bóng người đàn ông hung dữ liền hiện lên,gã nhấc mép cười cười rồi nhìn vào mái tóc của Bạch Thất Tử
" Mái tóc này cũng là hàng thượng hạng,trắng như bạch,mềm hơn bông "
" Một đứa nhỏ như ngươi sở hữu thật quá nhiều báu vật dân gian,hôm nay cũng là đáng đời bọn giàu có nhà ngươi"
Càng nói nét mặt gã càng lộ ra vẻ gian tà,nữ nhi trước mắt đã bị doạ sợ,siết chặt bàn tay nhỏ bé cô run giọng muốn nói
" .....Th...tha.......mạng...."
Gương mặt gã nhìn cô càng thêm kì quái,gã không nói gì thêm lại vén lại rèm rồi trò truyện thêm với gã bên cạnh,bỏ lại đứa trẻ bị doạ sợ đến xanh mặt
" rột rột " tiếng bụng kêu của Bạch Thất Tử vì rỗng mà đánh mấy cái lớn,nàng không biết bản thân đã ăn từ bao giờ chỉ có thể cảm giác là bản thân đã lâu rồi chưa có thức ăn vào bụng
Bạch Thất Tử co người ôm lấy cái bụng rỗng tự trấn an " mọi..chuyện...nhất..định sẽ ổn thôi.."
Đột nhiên một tiếng động xào xạc như tác động quần áo vang lên , ngay sau đó một bàn tay thẳng tắp quen thuộc đối với Bạch Thất Tử liền xuất hiện kéo chiếc rèm kia
Bạch Thất Tử kinh ngạc mở lớn đôi mắt,giọng nói nàng run lên bần bật " Sư.....huynh......"
Trước mắt nàng chính là Bạch Kính ,là anh họ của Bạch Thất Tử,gương mặt nam tử thanh tao sáng lạng giữa hoàn cảnh tăm tối,mái tóc nam tử được cột gọn cao kết hợp với ngũ quan hình tượng càng làm gương mặt thêm phần nổi bật,đôi mắt đẹp tựa tranh vẽ của Bạch Kính gây một cảm giác hút hồn tê dại