Loạn Tâm Vì Người

Chương 15: Chúng ta ngủ chung



Không để Tử Mặc nói ra Thất Tử đã nhanh miệng nói:" Tử Mặc,ta giúp huynh lau người!"

Tử Mặc lại thêm một phen xấu hổ buộc miệng nói:" Hoang đường,ngươi lẽ nào không biết nam nữ thụ thụ bất thân"

Thất Tử dường như không bận tâm tự mình leo xuống giường chạy bạch bạch tới phòng tắm,Tử Mặc khẽ thở ra một hơi rối rắm,không lâu sau Thất Tử liền đi ra với chậu nước ấm còn có khăn lau,nàng cẩn thận bưng chậu nước bước từng nước lại gần Tử Mặc

Thất Tử dịu dàng nói:" Ta mang nước tới rồi huynh cởi y phục đi ta giúp huynh"

Tử Mặc đen mặt cứng đờ,một người lớn như hắn lại phải nhờ vả đứa trẻ năm tuổi lau người,hơn nữa đó còn là đứa trẻ hắn đặc biệt để ý

Thất Tử thấy Tử Mặc không chịu cử động liền hối:" Tử Mặc huynh mau cởi y phục,mẫu thân ta từng nói để mồ hôi thấm vào cơ thể sẽ không tốt"

Tử Mặc nhất quyết không động đậy,càng không nói lời nào giống như đã cạn lời,Thất Tử không kiên nhẫn thêm liền bỏ chậu nước xuống tiến tới Tử Mặc vươn tay muốn cởi y phục Tử Mặc,nàng vừa đụng tới Tử Mặc liền đưa tay giữ lấy tay Thất Tử " Ta tự làm"

Tử Mặc lúc này mới chịu ngoan ngoãn cởi phần trên y phục,lộ ra làn da trắng,và cơ thể chưa phát triển đầy đủ,Thất Tử hài lòng cầm khăn nhúng nước ấm rồi nói:" Huynh quay người lại đi,ta kì lưng cho huynh"

Tử Mặc nghe lời quay người nhưng trong thâm tâm đã xấu hổ không ngừng,Thất Tử cầm khăn chà lên tấm lưng thẳng tắp của Tử Mặc nàng ân cần nói:" Hồi lúc,khi ta bị sốt cả người đều quấn trong chăn,làm người ta ra rất nhiều mồ hôi,nhưng vì ta bị sốt nên đã không muốn tắm,mẫu thân ta liền nhúng khăn nước ấm lau người cho ta giống như thế này"

Hoá ra nàng ta đã trải qua nên mới thành thục chăm sóc hắn như vậy,Tử Mặc khẽ ừm một tiếng:" Đa tạ ngươi"

Thất Tử đằng sau lau qua một lượt,nàng cười nhẹ một tiếng rồi dịu dàng nói:" Tử Mặc,huynh không cần khách sáo với ta như vậy ta đã nói ta không coi huynh là người ngoài"



Lau tới đằng trước Tử Mặc đành nhắm mắt chịu thua,lau xong Thất Tử bình thản lau trán rồi mang chậu rời đi,Tử Mặc khẽ thả lỏng,vừa rồi lau xong cơ thể đã thoải mái hơn rất nhiều,Thất Tử thật rất chu đáo thật không thể ngờ

Không bao lâu Thất Tử cũng quay lại nàng nhẹ nói:" Chúng ta ngủ thôi,ngày mai ta còn có tiết lễ nghi"

Tử Mặc lại một phen kinh ngạc :" Chúng ta?"

Thất Tử ngây ngô nghiêng đầu đáp :" Đúng có gì sao"

Tử Mặc lại cạn lời với đứa nhỏ này:" Ta thấy...không nên"

Thất Tử không quan tâm nữa nàng ngáp ngáp mấy

 cái rồi tắt những ngọn nến làm sáng căn phòng chỉ chừa lại một ngọn cạnh giường ngủ,sau đó nhẹ nhàng leo lên giường dành góc bên trong cạnh bức tường

Nàng mềm mại nói:" Tử Mặc huynh cũng ngủ đi,ta ngủ trước đây,chúc huynh ngủ ngon"

Sau đó liền nhắm mắt an tĩnh ngủ,Tử Mặc lúc này cũng chịu thua hắn nằm cạnh Thất Tử,diện tích giường này rất lớn,dư để Thất Tử và hắn cùng nằm,trong màn đêm an tĩnh hắn có thể nghe rõ tiếng thở đều của Thất Tử đang nằm bên cạnh

Hắn chợt cảm thấy bình yên đến lạ thường,giống như hiện tại thế giới của hắn không còn kẻ thù,và thù hận,Tử Mặc cũng bị Thất Tử dẫn dắt đi vào giấc ngủ êm đềm.....

 

Sáng hôm sau,khi mặt trời đã dâng lên,tiếng chim hót chíu chít bên ngoài,cùng với cảm giác mát mẻ từ gió mát,Tử Mặc khẽ mở đôi mắt tỉnh dậy,cảm nhận từ cánh tay có thứ gì mềm mềm đặt lên hắn đưa mắt nhìn xuống liền thấy đỉnh đầu trắng bông đang ngoan ngoãn nằm im trong lòng mình



Giữa cả hai dường như không có khoảng cách,Thất Tử thở đều từng đợt gương mặt hồng hào,nàng ngủ rất say,hình như cũng rất ngon nên mới chưa chịu tỉnh dậy

Tử Mặc không nhịn được nâng tay sờ lên đôi má hồng hào tròn trịa mịn màng như chiếc bánh bao của Thất Tử,Tử Mặc ban đầu là sờ nhẹ sau đó đã kéo giãn không thương tiếc,bị véo má Thất Tử vẫn chưa chịu tỉnh mà nũng nịu với Tử Mặc

" Ưm....huynh đừng chọc...Tiểu...Bạch"

Tử Mặc bất ngờ Tiểu Bạch là tên gọi thân mật của nàng ta sao,khoé môi Tử Mặc bất giác cong lên,một lúc sau khi Tử Mặc tham lam ngắm nghía gương mặt say ngủ của Thất Tử liền bị tiếng gõ cửa làm cắt ngang

Tiếng của Lục Vân Kiều vang lên " Công tử,đến giờ chuẩn bị tới học viện,ta xin phép vào trong"

Tử Mặc đáp :" Vào đi"

Lục Vân Kiều liền mở cửa bước vào,vừa vào nàng ta liền mở lớn mắt biểu cảm kinh ngạc nói:" Bạch tiểu thư...sao cô ấy lại ở đây"

Tử Mặc bình tĩnh giải thích:" Không có việc gì lo phần của ngươi,cô ấy không ngủ được tới tìm ta,không việc gì quan trọng cả"

Lục Vân Kiều đột nhiên lớn giọng:" Sao có thể không quan trọng,rõ ràng điều này không hợp lễ nghi với một thiếu nữ"

Ngay lập tức Tử Mặc quăng tới cho Lục Vân Kiều ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo,giọng Tử Mặc trầm đặc:" Hửm.."

Lục Vân Kiều liền không dám nói tiếp,cũng không dám bàn luận mà tiếp tục công việc của bản thân,nàng ta chỉ mới chăm sóc Tử Mặc vài ngày nhưng nàng ta đã cảm nhận được sức lực đàn áp ẩn giấu sâu trong Tử Mặc đó là lí do nàng ta không dám bật lại một đứa nhỏ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv