Thất Tử không nói gì chỉ gật đầu ừm một tiếng,sau đó liền im ắng,Tử Mặc cũng không nói gì âm trầm làm chỗ dựa cho Thất Tử,không biết qua bao lâu Thất Tử mới mở lời
" Ta muốn trò chuyện với huynh"
Tử Mặc bình thản đáp lại" vì sao ngươi không tìm Bạch Kính,lại tìm người ngoài như ta"
Thất Tử liền phản bác " Huynh không phải người ngoài,từ lúc huynh cho ta ngậm tay của huynh ta đã coi huynh là người quan trọng của ta"nàng mở đôi mắt xinh đẹp chân thành đối diện với gương mặt thờ ơ của Tử Mặc
Tử Mặc bị ánh mắt chính trực của nàng làm cho không nói nên lời,Thất Tử thật sự có đôi mắt rất đẹp dường như mọi tinh hoa đều bị đôi mắt đó cướp lấy,đặc biệt đôi mắt đó luôn hiện lên sự chân thực hiếm có
Tử Mặc chậm rãi quay mặt đi nhìn về hướng khác rồi tiếp tục nói:" Hôm đó là bất đắc dĩ,ngươi không nên chỉ vừa nhận ơn người khác đã không phòng bị như vậy"
Tử Mặc nghiêm túc răn dạy Thất Tử nàng cũng không nhốn nháo mà im lặng lắng nghe,cuối cùng Tử Mặc hỏi tới vấn đề chính :" Ngươi tìm ta muộn như vậy là muốn nói điều gì?"
Thất Tử thu lại ánh mắt trong veo,nàng nhỏ giọng nói:" Ta nhớ phụ mẫu..."
Tử Mặc thầm nghĩ ta đã nghe qua sự việc của Bạch Thất Tử,nàng ta có phần rất giống ta,Tử Mặc đưa mắt nhìn Thất Tử lòng dâng lên một tầng chua xót,Tử Mặc âm trầm nói:"Ta và ngươi đều giống nhau,người chỉ có thể nhớ,không thể gặp lại bọn họ"
Thất Tử ngước đôi mắt lớn mắt nhìn Tử Mặc,nàng ngây ngô hỏi tới:" Ta vẫn chưa biết tại sao phụ mẫu huynh lại mất,có thể nói cho ta chứ"
Tử Mặc nhìn nàng giây lát rồi tiếp tục nói:"Phụ thân ta là chủ của Khúc Môn bao năm nay, phụ mẫu ta vốn là người lương thiện,nhưng phụ thân ta có một người em trai rắn độc,hắn ta luôn ghen tị thứ phụ thân ta có,cũng chính hắn chắc chắn là người gây ra cái chết của phụ mẫu ta,nguyên nhân đều có phần của Tà Minh nhúng tay,hắn ta hẳn đã cộng tác với Tà Minh,phụ thân ta mất đột ngột do trúng độc cực diệt của Tà Minh,mẫu thân ta lại mất do vỡ khối u,tất cả đều đột ngột xảy ra"
Tử Mặc dừng lại,hắn đưa tay day day thái dương lộ rõ vẻ buồn phiền rối rắm,Thất Tử mơ hồ hiểu được nguyên nhân,nàng cảm nhận được sự mất mát của Tử Mặc
Thất Tử nói:" Ta kể cho huynh chuyện của ta nhé,trước đây ta được mọi người trong gia tộc và cả người hầu rất cưng chiều ta coi ta giống như báu vật,mỗi người đều rất yêu quý ta,ta cứ nghĩ mọi người sẽ mãi mãi ở bên ta,nhưng rồi bọn họ tới mang tất cả mọi người đi xử trảm,mặc ta cầu xin,cuối cùng phụ mẫu ta lại cầu xin thành công cho ta thoát tội,nhưng rồi ta bị đưa đi đâu đó rồi lại bị những kẻ lạ mặt bắt lấy,may mắn rằng Kính ca không biết tại sao lại chạy thoát được lại tới cứu được ta,đưa ta đến nơi này"
Thất Tử kể ra như chút được một phần suy tư,ánh mắt nàng nhẹ đi phần nào,dừng một lát Thất Tử lại nói:" Tử Mặc ca ca,ta thật sự rất nhớ mọi người"
Với đứa trẻ 5 tuổi như nàng đã phải chứng kiến người thân bị đưa đi đã là cực hình,chứng kiến giây phút bản thân mất đi tất cả ,mất đi cha mẹ,mất đi gia tộc,mất đi nhà cửa,đến mạng cũng suýt thì bị bán đi.
Thất Tử từ đó đã không thể thật sự hoàn toàn hạnh phúc,nàng luôn tỏ ra bản thân không có vấn đề gì,tươi cười mỗi ngày làm người khác hạnh phúc,nhưng nỗi buồn của nàng sẽ luôn tới vào ban đêm ăn mòn tâm trí nàng
Đang chìm trong mất mát Thất Tử đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó đang đặt lên đỉnh đầu mình,nàng quay qua liền thấy bàn tay của Tử Mặc đang đặt lên tóc mình nhẹ nhàng vuốt ve,tim nàng như được sưởi ấm bởi bàn tay chỉ lớn hơn nàng mấy phần,biểu cảm Tử Mặc đã khác hơn thường ngày vẫn vẻ mặt ấy nhưng không còn lạnh lẽo mà lại ấm áp như mùa thu ấm ôm lấy Thất Tử
Nàng không hiểu tại sao tim mình lại đập nhanh,nàng không biết cảm xúc hiện tại gọi là gì chỉ là cảm thấy không thể dời mắt khỏi người trước mắt,nàng khôi phục nụ cười ngọt ngào nở giọng nói yêu kiều:" Tử Mặc, huynh có thấy ta có đáng yêu không?"
Tử Mặc nghe thấy câu hỏi của Thất Tử dường như bàn tay đã muốn thu lại nhưng lại bị Thất Tử nắm lấy nàng không buông tha lại hỏi lần thứ hai" Tử Mặc,huynh có thấy ta đáng yêu không?"
Hắn không trả lời ánh mắt đã có phần trốn tránh ngại ngùng xấu hổ,hắn buộc phải trả lời
" ...Có...."
Tử Mặc đã lâu là cục đá đột nhiên bị Thất Tử hỏi đến xấu hổ,do hắn cảm thấy ngại ngùng khi khai ra bản thân thấy Thất Tử trong mắt hắn đáng yêu đến nhường nào,hắn không ngờ lại ngại ngùng vì thổ lộ tâm tư của mình cho Thất Tử thấy
Tử Mặc trốn tránh giấu đi gương mặt đang đỏ bừng,nhưng Thất Tử đã nhìn thấy đôi tai đang đỏ lừng của Tử Mặc nàng cười đùa một phen,nàng nhìn thấy vải cổ Tử Mặc có phần bị đậm màu,liền nói
" Tử Mặc,huynh sao lại chảy mồ hôi nhiều như vậy,ta cảm thấy huynh nên tắm lại một chút"
Tử Mặc ngay lập tức nắm lấy cơ hội để chạy trốn chủ đề vừa rồi :" Ta vừa mới luyện khí một chút cơ thể đã nhiễu nhại mồ hôi"sau đó liền im lặng,hắn thầm nghĩ không thể nói hắn liệt chi nên không thể tự tắm lại.