Thất Tử nhìn tới liền thấy Kính ca đang tập luyện kiếm pháp với sự dạy bảo của Liễu Nhân,nàng không bận tâm quá nhiều vô tư chạy đến khoe khoang nàng vừa mới về
" Liễu Thúc..!!Kính ca!!!..." nàng dừng lại giây lát sau đó ngó xung quanh tìm thứ gì đó nàng dừng lại ở nam tử ngồi trên chiếc xe lăn gỗ gương mặt băng lãnh,cũng đang nhìn về phía nàng,Thất Tử vừa nhìn thấy liền nói tiếp:" Tử Mặc ca ca!!! ta về rồi"
Tử Mặc nhìn lấy nàng rồi ậm ừ cho qua"Ừm"
Liễu Nhân và Bạch Kính vội phản ứng lại,Bạch Kính thu lại kiếm trong tay cất giọng êm ắng"Muội về rồi,ngày đầu tiên đi học có vui không?có kẻ nào bắt nạt muội không?có kẻ nào làm muội buồn không?"
Bạch Kính hỏi tới ồ ạt làm nàng không kịp phản ứng,tiếp đến lại tới Liễu thúc nói" Thất Tử của ta,mau lại ôm thúc nào,ai ya sao ta lại có đứa cháu đáng yêu như thế"
Nói xong Liễu Nhân liền dang tay biểu thị đợi Thất Tử chạy lại,không phụ lòng mong đợi Thất Tử mau mắn chạy tới vòng tay Liễu thúc chôn mặt vào quần áo Liễu thúc giọng nói nàng mềm ạt:"Vui ạ!!bạn học nói với con rất nhiều,con còn được kết bạn rất vui!!"
Liễu thúc hài lòng cười lấy xoa xoa đỉnh đầu trắng xoá Thất Tử,Bạch Kính cũng tiến lại gần ngắm nhìn nụ cười của nàng
Bên phía này Tử Mặc dường như không muốn động đậy như bị đứng hình mà đưa mắt thả hồn vào nụ cười rạng rỡ tựa nắng ấm mặt trời bình minh, tham lam đưa quang cảnh trước mắt thu vào mắt
Thất Tử bám lấy cách tay Bạch Kính nói" Đúng rồi,Kính ca ban nãy đang luyện kiếm sao,ta cũng muốn luyện"
Thất Tử đưa đôi mắt to lấp lánh chớp chớp mấy cái,đôi tay cũng ngoan ngoãn chắp lại,Bạch Kính ngập ngừng liếc mắt tới Liễu Thúc đưa tín hiệu cầu giải vây
" Chuyện này..."
Liễu thúc liền thay Bạch Kính nói:" Thất tử,con còn nhỏ dùng đao kiếm rất nguy hiểm,thúc cũng là vì muốn tốt cho con nên mới không cho con đụng kiếm pháp"
Thất Tử ngay lập tức thất vọng nụ cười cũng ỉu đi nàng đương nhiên hiểu hai người có ý gì,tuy chỉ mới 5 tuổi nhưng dường như nàng đã trưởng thành hơn so với tuổi,chỉ là nàng muốn học kiếm pháp để trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ người nàng yêu quý
Thất Tử im bặt cúi gầm mặt ngữ điệu có chút trầm nói:" Con hơi mệt,con về phòng viện nghỉ ngơi đây ạ"
Sau đó liền quay lưng rời đi để lại bóng lưng nhỏ bé,Bạch Kính cùng Liễu Thúc khẽ thời dài,Bạch Kính vẻ mặt sót xa nói" Ta không muốn muội ấy theo con đường này,báo thù cho gia tộc giao cho ta là đủ rồi"
Đáy mắt Bạch Kính hiện rõ sức nặng gánh vác của bản thân cùng với sự hận thù sâu đậm"Chỉ cần ta dính máu bẩn,muội ấy vẫn có thể vô lo vô nghĩ như hiện tại"
Liễu Thúc vỗ vỗ lên vai Bạch Kính âm trầm nói" Ngươi đừng để hận thù làm mờ mắt,vẫn giữ dáng vẻ như hiện tại đừng để bản thân lún quá sâu,con bé nhất định không muốn nhìn thấy ngươi quá mùi máu"
Kết thúc một ngày âm trầm bình yên màn đêm chậm rãi buông xuống đưa cả thế giới rơi vào bóng đêm tăm tối ,chỉ còn những ánh sáng phát ra từ những ánh đèn lấp loé thấp sáng mặt đất, làn gió lạnh thổi từng đợt đều đặn.
Tử Mặc đang luyện khí trong nội thể,từ lúc hắn có kí ức tiền kiếp mỗi khi rảnh rỗi Tử Mặc đều âm thầm tu luyện dòng khí nội đan trong cơ thể củng cố tiên lực từ nội đan rồng
Tạm ngưng luyện khí,người Tử Mặc đã nhễ nhại mồ hôi,người hắn nóng rực như thể vừa xông vào hố lửa bước ra,nhìn xuống bản thân đầy ắp những giọt mồ hôi chảy dài hắn khẽ cau mày,bản thân hiện đang liệt chi không thể tự mình đi tắm rửa khiến hắn khó chịu
Tiếng gõ cửa nhỏ đột nhiên lan tới không gian vốn im ắng tăm tối của Tử Mặc,muộn như vậy còn có người đến tìm hắn,chưa để hắn nghĩ thêm giọng nói ngọt thanh của Thất Tử liền vang lên
" Tử Mặc ca ca ,là ta!"
" Tử Mặc ca ca,ta muốn tâm sự với huynh"
Tử Mặc biểu hiện có chút ngạc nhiên sau đó liền đáp
" Muộn như vậy,mau về ngủ đi"
Bên ngoài Thất Tử như càng cứng đầu hơn hùng hồn nói" Ta không ngủ được muốn tìm huynh chơi với ta "
Tử Mặc kiên định nói tiếp" Không được ta sắp phải ngủ,ngươi còn nhỏ thức muộn không tốt mau quay về đi"
Phía ngoài Thất Tử không những từ bỏ còn lớn gan hơn nói:" Ta không chịu,huynh không chơi với ta,ta sẽ đứng ở đây đến sáng"
Sau đó liền không còn động tĩnh,Tử Mặc khẽ day thái dương đứa nhỏ này thật cứng đầu,nhất định là được cưng chiều thanh quen,Tử Mặc đành phải dùng pháp lực gạt khoá cửa mở cửa cho Thất Tử
Cánh cửa chậm rãi mở ra bóng dáng Thất Tử liền hiện ra,đứa nhỏ này thật sự cứng đầu,cánh cửa mở ra Thất Tử thoáng chốc bất ngờ hiện lên gương mặt trắng nõn có chút hồng có lẽ vì lạnh,Thất Tử liền bước vào mới gương mặt yên tĩnh,bước đến trước mặt Tử Mặc,nàng hình như yên tĩnh lạ thường trong đôi mắt trong veo của nàng ẩn rõ nỗi buồn mang mác
Thất Tử bước tới ngồi cạnh Tử Mặc trên chiếc giường lớn,Tử Mặc âm trầm nói:" Có chuyện gì gấp vậy sao?"