Tang thi không thể leo cửa sắt, cho nên bọn họ tự rút lui.
Thịnh Kiều lại lần nữa phá giải cốt truyện của tổ tiết mục, nhưng cô không lập tức nói ra. Cô muốn biết, nhân loại duy nhất sẽ là ai.
Là Hoắc Hi sao?
Hiện tại có thể loại trừ tổ hợp Sadako và tổ hợp thần tích. Trừ bỏ Hoắc Hi, vẫn còn Lạc Thanh và Dương Diệp. Nhân loại chỉ có thể là một trong ba người bọn họ.
Trò chơi lần này, bọn họ làm sao mới có thể thắng đây?
7 tang thi, 1 nhân loại. Tang thi chém giết nhau. Nhân loại lại không biết chỗ độc đáo của bản thân. Biện pháp cứu vớt địa cầu hiện giờ còn không biết là gì. Có khi nào manh mối nằm trên người của nhân loại hay không?
Nhiệm vụ của tang thi là giết chết nhân loại, đình chỉ biến dị.
Đọc truyện tại đây.
Mọi người cho rằng chỉ có một mình mình là tang thi, cho nên muốn hoàn thành nhiệm vụ, phải đem toàn bộ 7 người kia giết hết. Nhưng nếu làm vậy, địa cầu chỉ còn sót lại một con quái vật nửa nhân loại nửa tang thi, vậy thì có ích gì?
Tổ tiết mục thiết lập một cốt truyện khiến bọn họ chém giết lẫn nhau, người sống sót cuối cùng, cũng không thể tính là thắng.
Thịnh Kiều hiện giờ vẫn không biết, biện pháp cứu vớt địa cầu là gì. Nhưng cô có thể xác định, nhân loại duy nhất không thể chết.
Chỉ có nhân loại chân chính sống sót, địa cầu mới còn hy vọng, mới là thắng lợi cuối cùng của trận chiến tận thế này.
Thịnh Kiều nhìn Hoắc Hi, người đang đứng nghiên cứu địa hình xung quanh.
Nếu nhân loại là Hoắc Hi, cô sẽ liều chết bảo hộ anh đến cùng.
Nếu không phải, ừ thì… làm một đôi tang thi trong ngày tận thế cũng rất vui vẻ nha?
Nếu cô trực tiếp hỏi, Hoắc Hi sẽ thành thật trả lời không?
Trong lúc chần chờ, bên tai lại vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
“Tiến độ biến dị 60%”
Đệch~ thời gian không còn nhiều.
Thịnh Kiều không rảnh để lo nghĩ nữa. Cô chạy tới, kéo kéo tay áo của Hoắc Hi. Anh quay lại, thấy vẻ mặt ngưng trọng của cô, khẽ khựng một chút, cúi đầu hỏi.
“Làm sao vậy?”
“Hoắc Hi, sau khi tiến vào thị trấn, anh có nhận được thông báo của hệ thống không?”
Hoắc Hi lắc đầu.
“Không có”
Đôi mắt cô sáng lên. Cô tin tưởng lời anh nói.
Anh không biến dị. Vậy anh chính là nhân loại!
Thịnh Kiều quyết định đem mọi suy đoán của mình nói cho anh nghe. Chưa kịp mở miệng, con đường bên trái đột nhiên truyền tới âm thanh của Thẩm Tuyển Ý.
“Huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Chỉ có một mình, hớn ha hớn hở chạy tới.
Thịnh Kiều kéo Hoắc Hi ra sau che chở, rống lên với Thẩm Tuyển Ý.
“Anh đứng lại. Không cho qua đây!”
Thẩm Tuyển Ý u oán dừng chân.
“Huynh đệ, đệ làm sao vậy? Có đồng đội mới liền đem huynh đệ đồng sinh cộng tử trước đây quăng qua một bên sao?”
Thịnh Kiều lười diễn trò với hắn.
“Tiểu Gia đâu?”
Thẩm Tuyển Ý nói.
“Lúc chạy trốn ở suối phun nước, bọn huynh đã lạc nhau.”
“Lạc nhau? Hừ… tôi nghĩ anh giết chết Tiểu Gia rồi đi?”
Thẩm Tuyển Ý trừng mắt.
“Sao có thể? Huynh lại không phải gian tế, huynh giết cậu ấy làm gì?”
Há… còn giả bộ!
“Anh cách xa một chút. Tôi hoài nghi anh chính là gian tế.”
“Đệ hoài nghi huynh? Huynh còn đang hoài nghi Hoắc Hi đây!”
Hoắc Hi: “???”
“Anh có tư cách gì hoài nghi Hoắc Hi? Vừa rồi nếu không phải anh cố ý đẩy chúng tôi rơi khỏi đài phun nước, chúng tôi sẽ không tổn thất nhiều giá trị sinh mạng tới vậy.”
“Huynh đệ, sao đệ có thể ngậm máu phun người. Nếu huynh thực sự muốn giết đệ, lúc trước đã không cầm đuốc tới cứu đệ nha.”
“Không cần anh cứu, lúc đó chúng tôi cũng có thể chạy thoát.”
Hai người đang cãi nhau, từ phía đối diện, Lạc Thanh xuất hiện.
Nhìn thấy mọi người, Lạc Thanh chạy nhanh tới hội hợp, vừa chạy vừa nói.
“Cuối cùng cũng tìm được mọi người. Tổ tiết mục lần này chơi lớn thật. Chị già cả yếu ớt, chạy muốn gãy chân luôn.”
Lạc Thanh cũng đi một mình.
Thịnh Kiều một bên bảo vệ Hoắc Hi, một bên la lên.
“Mấy người lui về sau, lui về sau.”
Nhưng Thịnh Kiều và Hoắc Hi hiện tại đứng trong con hẻm cụt, hai đầu đều bị Thẩm Tuyển Ý và Lạc Thanh chặn rồi.
Thịnh Kiều bình tĩnh hỏi.
“Lạc lão sư, Dương Diệp đâu?”
Lạc Thanh xua tay.
“Em không biết bọn chị gặp chuyện gì đâu, có tang thi còn có biến dị, vừa rồi bị vây ở thương trường, Dương Diệp bị nhốt bên trong, chỉ có chị chạy thoát.”
Thấy không, mấy người đầu tiên đều xử lý đồng đội trước. Mấy người hủy đi tổ đội của mình, đúng là tàn nhẫn.
Từ tình huống hiện tại mà xem xét, đang trong giai đoạn biến dị, nhân loại không thể ra tay giết người, chỉ có thể mượn ngoại lực, giống như Tằng Minh đem bọn họ nhốt ngoài cửa. Phương Chỉ và Dương Diệp chết trong lúc bị tang thi bao vây, có lẽ tình huống của Kỷ Gia Hữu cũng tương tự như vậy.
Lạc Thanh hỏi.
“Tiểu Kiều, bọn em lựa chọn nhiệm vụ là gì?”
“Cứu vớt địa cầu.”
“Bọn chị cũng vậy. Tuyển Ý thì sao?”
“Em tìm phi thuyền.”
“Vậy không xung đột rồi, chúng ta kết minh không?”
Thẩm Tuyển Ý nói.
“Có thể nha!”
Thịnh Kiều nói.
“Không được.”
Mọi người: “???”
Thịnh Kiều mặt lạnh nói.
“Em hoài nghi Thẩm Tuyển Ý là gian tế, em không kết minh với hắn.”
“Huynh đệ, tại sao đệ luôn cố ý nhắm vào huynh.” – đưa mắt nhìn Hoắc Hi – “Hoắc Hi, cậu cũng cảm thấy tôi là gian tế à? Vừa rồi tôi đã mạo hiểm tánh mạng để cứu cậu đó.”
Hoắc Hi liếc một cái.
“Lúc ở cửa hàng tiện lợi, cậu đứng phía đối diện hẳn trông thấy tình huống rất rõ ràng chứ? Vì sao xuất hiện không sớm không trễ, vừa đúng lúc chúng tôi tìm được biện pháp, chuẩn bị xông ra thì chạy tới đóng vai cứu tinh?”
Thẩm Tuyển Ý giận dữ.
“Hai người vậy là sao? Tính qua cầu rút ván đúng không?”
Hoắc Hi nói tiếp.
“Ở suối phun nước, trước lúc leo lên đài cao, đứng ở khoảng cách xa như vậy, cậu làm sao có thể làm rớt cây đuốc vào trong hồ?”
“Trượt tay.”
Hoắc Hi cười khẽ.
“Tay cậu cũng dài nhỉ, có thể trượt một cú xa như vậy.”
Thẩm Tuyển Ý: “…”
Lạc Thanh khiếp sợ nhìn qua nhìn lại, sau đó cách xa Thẩm Tuyển Ý, lại gần Thịnh Kiều.
“Tuyển Ý là gian tế thật sao? Vậy chị đi theo Tiểu Kiều cho an toàn.”
Thịnh Kiều vội vàng nói.
“Không không Lạc lão sư, thân phận của chị cũng không rõ ràng. Chúng ta vẫn nên tự thân vận động đi.”
Thẩm Tuyển Ý tức giận mắng.
“Cẩn thận cái mạng của đệ, coi chừng bị Hoắc Hi giết chết luôn.”
Thịnh Kiều phất tay.
“Không cần lo cho tôi.”
Thịnh Kiều xoay người đẩy Hoắc Hi.
“Đi… chúng ta đi mau.”
Hai người chuẩn bị rời đi. Trong tai nghe lại vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
“Dị biến tốc độ 70%, mở ra kỹ năng công kích của tang thi, dùng giá trị sinh mạng đối phương để làm chậm lại tiến độ dị biến bản thân.”
Đờ mờ~
Đây là tổ tiết mục đáng chết cố tình ép bọn họ phải tàn sát lẫn nhau!
Thịnh Kiều không chút nghĩ ngợi, túm chặt Hoắc Hi, chạy như điên. Nhưng cùng lúc đó, hai người kia cũng bắt đầu rục rịch. Bởi vì Lạc Thanh và Thẩm Tuyển Ý đứng ở hai đầu hẻm, mỗi người ngăn một đầu. Không khí nguy hiểm liền tăng cao.
Thịnh Kiều thắng gấp, đem Hoắc Hi bảo hộ phía sau. Mọi người hai mặt nhìn nhau, có điểm nghi hoặc, có điểm mê mang.
Thẩm Tuyển Ý mở miệng đầu tiên.
“Các người làm sao vậy? Huynh đệ, đệ chạy cái gì. Còn Lạc lão sư nữa, vì sao phải cản đường?”
Lạc Thanh cũng hỏi.
“Vậy cậu cũng cản là làm sao?”
Thịnh Kiều hét lên.
“Nghe tôi nói đã!”
Mọi người nhìn cô. Thịnh Kiều hít sâu một hơi, nói.
“Chúng ta đều bị tổ tiết mục gài bẫy. Trong 8 người, không phải chỉ có 1 người bị biến dị, mà là 7 người. Chúng ta đều bị biến dị.”
Thẩm Tuyển Ý và Lạc Thanh trừng to mắt.
Đệch~ còn có thể chơi như vậy à.
Thịnh Kiều nói tiếp.
“Tổ tiết mục làm một thủ thuật che mắt. Từ lúc tiến vào thị trấn, hệ thống vẫn luôn thông báo tiến độ biến dị. Chúng ta dưới sự công kích tẩy não kia, nhanh chóng bị tổ tiết mục nắm mũi dắt đi. Một lòng chỉ muốn giết chết đồng bạn để đình chỉ biến dị, lại quên mất nhiệm vụ khi mới xuất phát.”
Lạc Thanh a~ một tiếng.
Thẩm Tuyển Ý đứng yên bất động.
Thịnh Kiều nói tiếp.
“Tổ tiết mục chính là muốn bẫy chúng ta, thúc giục chúng ta phải tàn sát lẫn nhau. Nhưng nhiệm vụ chân chính mà chúng ta cần phải hoàn thành là nhiệm vụ ban đầu mà chúng ta đã lựa chọn. Đó mới là thắng lợi cuối cùng.”
Thịnh Kiều nhìn Lạc Thanh.
“Lạc lão sư, chị xác định chị lựa chọn cứu vớt địa cầu sao?”
Lạc Thanh gật đầu.
Thịnh Kiều cười rộ lên.
“Vậy chị phải đứng về phía em rồi. Nhiệm vụ của bọn em cũng là cứu vớt địa cầu. Mà biện pháp để cứu vớt địa cầu, chính là bảo hộ nhân loại sống sót. Chị không nên giết chết nhân loại, mà cần bảo hộ người này.”
Cô chỉ sang Thẩm Tuyển Ý.
“Nhiệm vụ của anh ta là đi tìm phi thuyền trốn khỏi địa cầu. Chỉ có giết chết nhân loại thì tiến độ biến dị của anh ta mới đình chỉ, bằng không chạy trốn ra ngoài không gian rồi vẫn sẽ biến thành tang thi, nhiệm vụ vẫn thất bại.”
Thịnh Kiều tổng kết.
“Cho nên, lựa chọn cứu vớt địa cầu phải bảo vệ nhân loại mới tính chiến thắng. Lựa chọn lên phi thuyền trốn thoát cần giết chết nhân loại mới tính chiến thắng.”
Lạc Thanh nhìn Hoắc Hi đứng sau lưng Thịnh Kiều.
“Hoắc Hi là nhân loại cuối cùng?”
Hoắc Hi gật đầu.
“Em không nhận được nhắc nhở nào của hệ thống, nên có lẽ là em rồi.”
Tổ tiết mục thiết kế bẫy rập liên hoàn, một lần nữa bị Thịnh Kiều phá giải.
Tổ đạo diễn: “…”
Bug trí tuệ đúng là danh bất hư truyền.
Thịnh Kiều nói toạc ra hết mọi chuyện. Lạc Thanh không phải ngu ngốc, tức khắc hiểu ngay. Cục diện ban đầu nhanh chóng xoay chuyển. Thẩm Tuyển Ý thấy tình thế không ổn, muốn quay đầu chạy. Thịnh Kiều hô lên.
“Ngăn anh ta lại!”
Cô quay đầu nói với Hoắc Hi.
“Anh đứng ở đây, đừng nhúc nhích.”
Hoắc Hi là nhân loại, không có kỹ năng công kích, còn phải phòng ngừa Thẩm Tuyển Ý, chỉ có thể phòng thủ.
Lạc Thanh đứng gần Thẩm Tuyển Ý nhất, phản ứng nhanh hơn, thấy hắn muốn chạy, vội bước tới, chộp cổ tay túm lấy hắn. Thẩm Tuyển Ý thấy chạy không thoát, dứt khoát xoay người, tìm cách giựt đồng hồ sinh mạng trên tay của Lạc Thanh. May mà Thịnh Kiều đuổi tới, ôm cánh tay hắn, ghì lại.
Thẩm Tuyển Ý hô lên.
“Huynh đệ, đệ phản bội tình cảm hữu nghị của chúng ta. Huynh khinh bỉ đệ.”
“Lúc anh xử lý Tiểu Gia cũng có nghĩ tới tình cảm hữu nghị sao? Tôi thay mặt Tiểu Gia khinh bỉ anh.”
Hoắc Hi lúc này cũng chạy tới, ba người vây lại, Thẩm Tuyển Ý địch không lại, đồng hồ sinh mệnh bị Thịnh Kiều lột xuống.
Tất~ tất~ vang lên trong tai nghe. Thẩm Tuyển Ý bị tuyên bố đã tử vong.
Thẩm Tuyển Ý bi thương gào lên.
“Trời xanh a~ Vì sao lại đối với tôi như vậy? Tôi đã làm sai chuyện gì?”
Thịnh Kiều bĩu môi.
“Vì anh không chịu cứu vớt địa cầu.”
“Huynh ban đầu cũng muốn a~ Huynh luôn có một trái tim muốn cứu vớt địa cầu a~ Đều do tên nhóc Tiểu Gia cuồng game kia a~”
Nói nhiều cũng vô dụng, nhân viên công tác giả dạng tang thi đi ra, trói lấy Thẩm Tuyển Ý, dắt đi.
Lạc Thanh thở hồng hộc, gác tay lên vai Thịnh Kiều.
“Đầu óc của em quá linh hoạt nha. Nếu chị sớm nghĩ ra âm mưu của tổ tiết mục thì đã không ra tay với Dương Diệp rồi. Tiếp theo chúng ta phải làm sao? Chỉ cần Hoắc Hi còn sống thì nhiệm vụ cứu vớt địa cầu sẽ hoàn thành ư?”
Thịnh Kiều lắc đầu.
“Em cũng không biết. Em chỉ biết Hoắc Hi nhất định phải sống sót.”
Lạc Thanh lại hỏi.
“Em làm sao đoán được mấy chuyện này?”
Thịnh Kiều móc ra đồng tiền ước nguyện lụm dưới suối phun nước, chỉ vào hình khắc trên bề mặt.
“Là nhờ Thẩm Tuyển Ý đó.”
Hoắc Hi nói.
“Đưa anh xem.”
Thịnh Kiều đưa qua. Hoắc Hi lật qua lật lại, thấp giọng nói.
“Bí mật của dị biến khắc vào đồng tiền, vậy có thể nào biện pháp cứu vớt địa cầu cũng khắc vào một đồng tiền khác không? Bên dưới suối phun, có lẽ còn có đồng tiền ước nguyện khác.”
Thịnh Kiều và Lạc Thanh hai mắt tỏa sáng. Thịnh Kiều nói.
“Chúng ta hiện tại quay lại tìm xem!”
Lúc này, hệ thống nhắc nhở.
“Tiến độ dị biến 80%”
Thời gian cấp bách, ba người chạy hết tốc lực trở về. Bởi vì cửa sắt đã khóa, chỉ có thể chạy vòng qua tòa nhà. Lúc chạy ngang qua tòa cao ốc, một bóng người từ trong bóng tối nhảy ra, muốn tóm lấy Hoắc Hi.
Dù sao cũng là dân học nhảy, phản ứng linh hoạt, Hoắc Hi nghiêng người tránh được. Tằng Minh bắt vào khoảng không, quay người tập kích tiếp.
Lạc Thanh hô lớn.
“Cậu ta cũng lựa chọn phi thuyền.”
Tằng Minh ở trên tòa nhà tìm được phi thuyền, vốn tưởng có thể trực tiếp rời đi, ai ngờ dị biến không dừng lại, chỉ có thể quay trở xuống. Đến chỗ ngoặt, vừa vặn nhìn được một màn Thẩm Tuyển Ý bị vây công. Thông qua đối thoại của bọn họ, Tằng Minh đoán ra chân tướng, cho nên ẩn núp ở đây, tính toán đánh lén Hoắc Hi.
Hoắc Hi không thể công kích, chỉ có thể phòng thủ, rất là bị động. Tiến độ dị biến đã gần đạt đỉnh, mọi người không còn nhiều thời gian, nếu còn dây dưa, khả năng ai cũng sẽ thất bại. Lạc Thanh ôm chặt Tằng Minh, bảo với họ.
“Hai người mau đi tới suối phun tìm manh mối.”
Tằng Minh vô vọng nói.
“Lạc lão sư, sao chị có thể chơi như vậy? Đây là phạm quy!”
Chuyện khẩn cấp, Thịnh Kiều túm lấy Hoắc Hi, chạy như điên theo đường cũ.
Gió thổi hai bên tai. Trong bóng đêm, ánh sáng nhảy nhót. Bụi bay tứ phương. Cô cứ như vậy, nắm tay anh, một đường chạy tới bến bờ của sự sống.
Tang thi và dị biến xuất hiện, đuổi theo bọn họ một đường tới suối phun nước. Thịnh Kiều không nói nhiều, lập tức trèo lên, bùm~ một cái nhảy ngay vào hồ, bắt đầu tìm kiếm đồng xu ước nguyện ở dưới đáy. Hoắc Hi sau đó cũng nhảy theo. Không ai nói chuyện. Chỉ có tiếng thở dốc, cùng tiếng rên hừ hừ của những tang thi đang đến gần.
Một xu lại một xu. Những đồng xu được vớt lên đều chỉ khắc hình ảnh của người biến dị, không hề có biện pháp cứu vớt thế giới. Hai người lụm từng đồng, nhìn xem, sau đó ném ra ngoài. Tiếng đồng xu rơi xuống đất, teng~ teng~ vang vọng trong không gian u ám.
Trong tai nghe lại đinh~ một tiếng, hệ thống nhắc nhở.
“Tiến độ dị biến 90%”
Trong lòng Thịnh Kiều căng thẳng, động tác trên tay vẫn không ngừng. Một bên vớt đồng xu, một bên nói.
“Hoắc Hi, em sắp chết.”
Hoắc Hi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng lau đi bọt nước bắn tung tóe trên mặt.
“Dị biến đã đến 90%, em sắp biến thành tang thi rồi.”
Rõ ràng chỉ là cốt truyện. Rõ ràng đều là giả. Vì sao cô lại khổ sở như vậy?
Cảm giác giống như cô thật sự đang nói lời tử biệt với anh. Trái tim co rụt, đau đớn, nước mắt cũng chảy ra.
Cô lặp lại lần nữa.
“Hoắc Hi, em sắp chết.”
Một bên nói, một bên vẫn không ngừng vung vẩy vớt đồng xu.
Hoắc Hi đứng thẳng lên, không nhìn tới đồng xu vừa vớt ra đang cầm trên tay, ném đi.
“Không tìm nữa.”
“Không được… phải tìm… em cho dù chết cũng phải bảo hộ anh. Nhất định phải tìm được biện pháp giúp anh sống sót.”
Tang thi càng lúc càng đến gần, chỉ còn cách bọn họ khoảng 5 mét.
Hoắc Hi bước tới, cầm lấy đôi tay bị nước lạnh làm cho đỏ bừng của cô, kéo cô đứng lên, thấp giọng nói.
“Không tìm nữa. Cùng chết.”
Thịnh Kiều bị anh kéo một cái, lảo đảo, thân người không vững, trực tiếp ngã vào lòng anh.
Hoắc Hi vòng tay ôm lấy cô. Bùm~ một tiếng ngã người ra sau.
Hai người nện vào mặt nước, bọt văng khắp nơi.
Tang thi chạy tới, vươn tay.
Đúng lúc này, tai nghe đinh~ một tiếng, hệ thống thông báo.
“Tiến độ biến dị ngừng.”
Ngay sau đó, hệ thống phát loa.
“Nhân loại ôm người biến dị, dùng tình yêu và nhiệt huyết cuối cùng cứu vớt đồng bào, biến dị kết thúc, nhân loại thắng lợi, nhiệm vụ cứu vớt địa cầu thành công.”
Thì ra, bao nhiêu tàn sát lạnh lùng kia, chỉ cần một cái ôm là sẽ kết thúc.