Đồng hồ sinh mệnh lại lên tiếng cảnh báo. Tiếng bước chân sột soạt. Mọi người kinh hoàng thất thố, loạn thành một đoàn. Thịnh Kiều rống to.
“Cây đuốc đâu? Mau! Đốt đuốc!”
Thẩm Tuyển Ý cùng Kỷ Gia Hữu ừ một tiếng, sau đó mò lấy cây đuốc.
Thịnh Kiều vừa gấp vừa sợ, run rẩy hỏi.
“Hoắc Hi? Hoắc Hi? Anh ở đâu?” . Truyện Khoa Huyễn
Bàn tay được người nắm lấy, kéo lại gần, Hoắc Hi nhỏ giọng nói.
“Anh ở đây. Đừng sợ.”
Em mới không sợ. Em là biến dị. Em có gì phải sợ. Em đang lo cho anh a~
Cô men theo người anh, bước lên phía trước, chắn cho anh, đem tay kéo anh về sau. Sau đó cô nghe thấy hai tiếng tủm~ tủm~ rồi Thẩm Tuyển Ý và Kỷ Gia Hữu đồng thời hô lớn.
“Đuốc đâu?”
“Trượt tay, rớt vào hồ rồi.”
Đọc FULL bộ truyện.
Thịnh Kiều: “???”
Bên người đột nhiên sáng lên, Hoắc Hi mở đèn pin. Anh đảo mắt nhìn một vòng, chiếu vào đài phun nước.
“Trước tiên lên trên này đứng đã.”
Suối phun nước cao hơn 1 mét. Mọi người cực lực trèo lên. Nhìn vào trong hồ, thấy hai cây đuốc đang trôi. Thịnh Kiều ngồi xổm xuống vớt chúng lên, nhưng đuốc đã bị ướt, không thể bắt lửa.
Thịnh Kiều tức giận mắng.
“Hai người ngốc hả? Đồng thời làm rơi đuốc vào hồ? Vì sao không tự té vào hồ luôn cho rồi?”
Nguồn sáng duy nhất bây giờ là ngọn đèn pin trên tay của Hoắc Hi.
Đèn pin chỉ có thể chiếu sáng trong bán kính khoảng 2-3 mét. Mà trong bán kính nhỏ hẹp này, mọi người trông thấy những hình dáng dị dạng đang bò trên mặt đất. Biến dị?
Bọn biến dị này mặc trang phục màu trắng, trùm kín toàn thân, giống như bị bao thành một con nhộng, chỉ có đôi mắt và lỗ mũi là được khoét lỗ. Bọn họ ra sức vặn vẹo, giống như xương cốt bị hủy, chỉ còn lại lớp da ngoài, từng bước lết tới tổ đội 4 người.
Thịnh Kiều nổi cả da gà.
Đồng hồ sinh mệnh không chỉ kêu tích~ tích~ mà bắt đầu phát sáng, càng làm cô thêm căng thẳng.
Hiện tại bọn họ giống như dê con đợi làm thịt, căn bản không có biện pháp thoát thân.
Hoắc Hi nhíu mày, trầm tư nói.
“100 điểm sinh mệnh có lẽ đủ để vọt khỏi nơi này.”
Trả giá bằng cách tiêu hao giá trị sinh mệnh để tìm đường sống, trong hoàn cảnh này hình như là phương pháp duy nhất.
Bọn dị biến hình như chỉ có thể bò trên mặt đất, chỉ cần chạy khỏi phạm vi này, chúng sẽ không đuổi kịp.
Thẩm Tuyển Ý lập tức nói.
“Được đó. Vậy chúng ta phân công chạy làm sao?”
Thịnh Kiều đột nhiên la lên.
“Khoan đã!”
Mọi người quay đầu nhìn cô.
“Vì sao phải lãng phí giá trị sinh mệnh chứ? Chỉ cần chúng ta đứng trên cao này, bọn họ sẽ không thể bò lên đây.”
Kỷ Gia Hữu hỏi.
“Chẳng lẽ cứ đứng ở đây luôn?”
Thịnh Kiều đúng lý hợp tình nói.
“Chúng ta có thể đợi. Tổ tiết mục lại đợi không nổi nha. Bọn họ cần tư liệu sống để cắt nối biên tập. Nếu cứ vây khốn chúng ta ở đây, tiết mục làm sao mà chiếu tiếp? Chẳng lẽ chiếu cảnh chúng ta đứng ở đài phun nước ngắm người biến dị bò khắp mặt đất sao?”
Tổ đạo diễn: “???”
Thiết lập của người biến dị đúng là không có xương, chỉ có thể bò. Tổ đạo diễn nếu tuân thủ quy tắc trò chơi, chắc chắn không thể để bọn họ bò lên trên.
Hai đỉnh cấp lưu lượng ở đây, chẳng lẽ thật sự muốn tiếp tục quay hình như thế này. Hậu kỳ không có tư liệu để cắt ghép, tiết mục còn phát sóng được sao?
Cô ta làm sao nhìn thấu lỗ hổng này vậy?
Tổ đạo diễn quả thật có ý định khiến bọn họ phải hao tổn một ít giá trị sinh mệnh. Không ngờ bị Thịnh Kiều tìm ra lỗ hổng, chẳng những không hao tổn được sinh mệnh của người chơi, tổ tiết mục còn lâm vào cảnh không thể quay tiếp.
Sắm vai tang thi gian tế, cô có thể suy nghĩ giống gian tế một chút hay không? Tìm cách khấu trừ giá trị sinh mạng của đồng đội mới là chuyện gian tế nên làm, cô vì sao phản đối a?
Tổ đạo diễn hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Tổng đạo diễn: “Thăng cấp tiến độ biến dị của họ.”
Sau đó, Thịnh Kiều nghe thấy trong tai nghe, tiếng hệ thống nhắc nhở.
“Dị biến tiến độ 30%, mở ra nhiệm vụ ẩn. Giết chết nhân loại, có thể đình chỉ biến dị.”
Trong lòng Thịnh Kiều: “Tui hông biết, tui hông nghe, tui hông thấy gì hếttttttt”
Trên đài dưới đài náo loạn một hồi.
Thẩm Tuyển Ý giống như bị tê chân, thay đổi tư thế, ngồi xổm xuống, ai ngờ đứng không vững, thân mình khẽ nghiêng. Đài phun nước có diện tích chật hẹp, vài người đứng chen chúc với nhau. Kỷ Gia Hữu bị Thẩm Tuyển Ý đụng phải, nhoáng một cái liền té khỏi đài phun nước. Thịnh Kiều theo bản năng đưa tay kéo Kỷ Gia Hữu. Nhưng thế ngã quá mạnh, Kỷ Gia Hữu túm lấy ống tay áo của cô, kéo cô cùng ngã xuống. Hoắc Hi tự nhiên sẽ muốn kéo Thịnh Kiều.
Kết quả cuối cùng là 4 người đều rớt khỏi đài phun nước.
Thịnh Kiều chỉ kịp hét lên “Thẩm Tuyển Ý”, tay đã bị người túm lấy, thất tha thất thểu hướng ra ngoài mà chạy như điên.
Đèn pin nhấp nhô chiếu sáng đoạn đường phía trước.
Giá trị sinh mệnh tắc~ tắc~ giảm xuống. Chờ tới lúc bọn họ thoát khỏi vòng vây của bọn dị biến, giá trị sinh mạng của Thịnh Kiều chỉ còn 69 điểm, của Hoắc Hi là 54 điểm.
Bởi vì Hoắc Hi chạy trước mở đường cho nên nhận công kích nhiều hơn.
Lúc chạy trốn thì mỗi người chạy một nơi, hiện giờ Thịnh Kiều muốn tìm Thẩm Tuyển Ý để đập cho một trận cũng không thấy người đâu.
Hệ thống lại thông báo.
“Giá trị sinh mạng giảm xuống, sức chống cự yếu đi, dị biến tiến độ 50%. Nếu trước khi dị biến đạt 100% mà người chơi không tìm được cách đình chỉ, sẽ vĩnh viễn biến thành tang thi.”
Thịnh Kiều tiếp tục: “Tui hông biết, tui hông nghe, tui hông thấy gì hếttttttt”
Hoắc Hi đột nhiên nói.
“Thẩm Tuyển Ý có vấn đề.”
“Hửm?”
“Cậu ta hình như cố ý đẩy chúng ta xuống.”
Thịnh Kiều trong lòng nói, không có khả năng. Em mới là gian tế. Tên kia đẩy anh xuống thì có ích lợi gì?
Nhưng chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, tổ tiết mục lại làm thêm động tĩnh. Hoắc Hi nhìn tòa cao ốc không xa trước mặt, nói.
“Đi tới đó rồi nói tiếp.”
Cô gật đầu, theo sát anh.
Đi tới một góc đường, phía đối diện xuất hiện một người, không ngờ là Tằng Minh. Thấy hai người, Tằng Minh cao hứng vẫy tay.
“Rốt cuộc gặp được đồng bạn rồi!”
Thịnh Kiều thấy anh ta chỉ có một mình, vội hỏi.
“Phương Chỉ đâu?”
Tằng Minh ảo não.
“Bọn anh bị tang thi vây. Giá trị sinh mệnh của em ấy rơi về 0, bị mang đi rồi.”
Thịnh Kiều nhìn giá trị sinh mệnh của anh ta, 77 điểm.
Tằng Minh nói.
“Chúng ta kết minh không? Nhiệm vụ của anh là cứu vớt địa cầu, còn của mấy em?”
Thịnh Kiều cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
“Phương Chỉ trực tiếp tử vong mà giá trị sinh mạng của anh lại còn nhiều như vậy? Anh làm sao làm được? Anh có phải dùng em ấy làm lá chắn không?”
Tằng Minh thương tâm nói.
“Tiểu Kiều, em sao có thể nghĩ như vậy? Anh là loại người đó sao?”
“Anh kỳ trước còn ở sau lưng bắn lén tôi đó. Nếu không nhờ tôi có áo chống đạn thì đã chết rồi.”
Tằng Minh: “???”
Chuyện ở kỳ trước mà cũng nhớ cho đến bây giờ? Con gái đều thù dai như vậy sao?
Tằng Minh nhìn Hoắc Hi.
“Hoắc Hi, chúng ta kết minh nhé? Giá trị sinh mệnh của hai em không nhiều lắm. Có thêm anh sẽ thêm phần thắng lợi. Anh không phải gian tế!”
Hoắc Hi cười cười.
“Em lần đầu tham gia chương trình, không rõ lắm, vẫn là để cô ấy quyết định đi.”
Ba người đang đứng nói chuyện, bên đường đột nhiên xông ra một đám tang thi, không ai kịp suy nghĩ gì nữa, lập tức chạy.
Thịnh Kiều nói.
“Chạy về hướng tòa cao ốc kia!”
Tòa cao ốc nằm ở cuối đường này. Ba người chạy như điên. Tang thi phía sau càng lúc càng đông, đuổi theo không bỏ. Sau đó, ba người nghe thấy một giọng nói điên cuồng giận dữ từ phía sau.
“Tằng Minh, anh đứng lại đó cho tôi! Tôi muốn cắn chết anh!”
Không ngờ là Phương Chỉ.
Thịnh Kiều vừa chạy vừa quay đầu nhìn. Phương Chỉ mặc trang phục của tang thi, tóc đánh rối, trên mặt cũng được hóa trang, sau khi giá trị sinh mạng về 0 thì lập tức biến thành tang thi rồi.
Hệ thống nhắc nhở.
“Tang thi không được nói chuyện.”
Phương Chỉ: “!!!”
Tằng Minh nhìn thấy hình dáng của Phương Chỉ, một bên chạy một bên cười điên cuồng, tốc độ chạy không hề chậm. Hoắc Hi vì phải đợi Thịnh Kiều nên tụt lại phía sau một chút. Đến lúc hai người chạy tới tòa nhà kia, Tằng Minh đã bỏ bọn họ lại phía sau, đi vào trong, hơn nữa còn khóa cửa.
Thịnh Kiều hoang mang gấp gáp lắc lắc cánh cửa bị khóa trái. Tằng Minh vẻ mặt xin lỗi, đứng bên trong nhìn bọn họ cười.
Thịnh Kiều đấm vào cửa, rống lên.
“Anh làm gì? Anh mau mở cửa!”
Tằng Minh nhún vai, xoay người đi mất.
Tang thi phía sau càng đuổi càng gần. Thịnh Kiều gấp đến muốn khóc, vẫn điên cuồng đập cửa. Hoắc Hi thì bình tĩnh quan sát bốn phía, sau đó kéo tay cô, chạy vào một con hẻm bên hông.
Cuối hẻm là một cửa sắt bị khóa.
Hai người chạy tới cửa sắt, Hoắc Hi cúi đầu hỏi.
“Em có thể leo qua không?”
Thịnh Kiều lắc đầu, lại gật đầu, giống như sắp khóc, nói.
“Hoắc Hi, anh mau leo qua. Anh đừng kéo em.” – cô xoay người, giang hai tay, vẻ mặt thấy chết không sờn – “Em cản bọn họ, anh mau chạy đi!”
Hoắc Hi cúi đầu nhìn ổ khóa, hơi sửng sốt một chút, kéo kéo. Ổ khóa cũ kỹ cứ như vậy rơi xuống đất.
Đây là thông đạo chạy trốn đặc biệt do tổ tiết mục thiết kế. Hai người bọn họ đúng là may mắn, vừa vặn chạy tới con hẻm này. Nếu bọn họ dùng con hẻm bên phải, thì chính là tử lộ rồi.
Hoắc Hi đẩy cửa sắt, đem cái người đang giang tay muốn dùng thân mình chắn địch là Thịnh Kiều, xách qua.
Đã chuẩn bị tâm lý phải hy sinh, Thịnh Kiều: “…”
Phía sau cửa sắt còn để sẵn một chiếc xe đạp có khóa.
Đợi thợ quay phim cũng qua rồi, bọn họ mới dùng khóa xe đạp để khóa cửa sắt lại lần nữa. Tang thi liều mạng xông tới bị chặn lại. Phương Chỉ đi đầu, bởi vì không thể mở miệng nói chuyện nên nhìn Thịnh Kiều làm một cái mặt quỷ.
Thịnh Kiều bị vẻ mặt sinh động của cô ấy làm cho buồn cười.
“Có phải em bị Tằng Minh hại chết không?”
Phương Chỉ phẫn nộ gật đầu.
Thịnh Kiều cảm thấy hình như sự tình không đơn giản như cô đã tưởng.
Cô nghĩ tới cái gì, lôi đồng xu ước nguyện lượm từ trong suối phun nước ra nhìn.
Hiện giờ có ánh trăng, điêu khắc trên ấy có thể nhìn rõ.
Một mặt tiền xu khắc hình một đám người quỳ rạp trên mặt đất, tư thế cổ quái. Cô đếm đếm, có 7 người.
Mặt bên kia khắc hình một người, trong tư thế đang chạy trốn, lẻ loi đơn độc.
Giống như tia chớp lóe sáng rạch ngang bầu trời, trong đầu Thịnh Kiều tóe ra một ý niệm.
Tổ tiết mục nói, trong số họ, 1 người có thân phận khác với 7 người còn lại. Mọi người đều nghĩ, người kia chính là gian tế.
Nhưng nếu sự thật không phải vậy… kỳ thật 7 người mới là biến dị thì sao?
Ở suối phun nước, Thẩm Tuyển Ý và Kỷ Gia Hữu cố ý ném cây đuốc vào trong nước. Thẩm Tuyển Ý cố ý đẩy Kỷ Gia Hữu, Kỷ Gia Hữu lại không chút do dự kéo theo cô. Tằng Minh khóa trái cửa, rõ ràng là muốn hại chết họ.
Tất cả đều cho rằng, bản thân chính là gian tế, cần giết chết nhân loại, mới có thể đình chỉ dị biến.
Nhưng nhân loại chỉ có 1 người thôi.
Là ai?