Nhân viên công tác xông tới, vớt hai người từ dưới hồ lên, lại nhanh chóng mang khăn lông cho họ lau người, sau đó, dẫn họ đi thay trang phục.
Thịnh Kiều bị sự xoay chuyển bất ngờ của kết quả làm cho ngốc lăng, vẫn luôn ngẩn người cho đến lúc được đưa vào lều trại của tổ tiết mục.
Đinh Giản thấy cô toàn thân ướt dầm, hoảng hốt ném gói mì trong tay đi, chạy tới, lo lắng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Kiều xua tay, ý bảo không sao.
Trợ lý giúp đỡ nghệ sĩ tắm rửa. Trong lúc thay quần áo, Thịnh Kiều nhìn thấy một đồng xu ước nguyện lăn ra từ trong túi. Cô cúi người nhặt lên, trên mặt xu có khắc hình hoa nở, chim hót, còn có hình hai người đang ôm nhau.
Thì ra, tổ tiết mục đã sớm tiết lộ chân tướng cho họ rồi.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cục diện của kỳ thu hình này xác thật được thiết kế rất là vi diệu.
Mặc kệ thân phận tang thi và biến dị có bại lộ hay không, dưới tình huống bình thường, khách quý sẽ không bao giờ ôm nhau. Mà một khi thân phận biến dị bị bại lộ, càng không có khả năng bọn họ sẽ ôm nhau.
Tang thi sẽ một lòng muốn giết nhân loại, còn nhân loại sẽ một lòng muốn trốn tránh tang thi. Hai bên là quan hệ sinh tử đối địch. Địch nhân sẽ không ôm đối thủ.
Tổ tiết mục không ngờ, hai người bọn họ đánh bậy đánh bạ, lại đánh ra cú ngã vào hồ trong lúc đang ôm nhau.
Sau khi thay đổi trang phục, khách quý tụ hợp với nhau.
Mặt trời vừa lên. Tầng mây ảm đạm bị ánh bình minh xua tan sạch sẽ. Một ngày mới lại tới. Trải qua một đêm “chiến đấu kịch liệt”, khách quý đều mệt đến hết muốn nói. Tổ tiết mục cầm loa tuyên bố.
“Tổ đội thắng lợi phá vỡ ngăn cách giữa tang thi và nhân loại, là đội chiến thắng cuối cùng.”
Thẩm Tuyển Ý càu nhàu.
“Cho nên chủ đề kỳ này là tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới đúng không? Nếu đổi lại cho tôi sắm vai nhân loại, đội của tôi cũng có thể thắng.”
Tổ tiết mục: “…”
Mời cậu xem lại chỉ số thông minh của bản thân rồi hãy lên tiếng nhá~
Thời điểm phát thưởng, Phương Chỉ xông tới đập Tằng Minh tơi bời. Tằng Minh một bên cười một bên trốn. Hai tổ đội khác cũng thảo luận chuyện xử lý đồng đội ra sao. Lạc Thanh nhìn một vòng rồi nói.
“Hình như chỉ có tổ đội thắng lợi là không bị âm mưu của tổ tiết mục gây ảnh hưởng mà tàn sát lẫn nhau.”
Thẩm Tuyển Ý nói.
“Hoắc Hi là nhân loại, cậu ta không biết gì hết.”
Lạc Thanh lại nói.
“Tiểu Kiều có thể nhịn xuống, không ra tay với Hoắc Hi mới là mấu chốt chiến thắng cuối cùng.”
Tằng Minh tiếp lời.
“Mường tượng đúng là vậy thật. Hoắc Hi hoàn toàn không biết quy tắc trò chơi. Nếu Tiểu Kiều vừa nhận thông báo bị biến dị, trực tiếp ra tay, Hoắc Hi sẽ không có cơ hội sống sót. Như vậy khẳng định chúng ta đều thua.”
Phương Chỉ tò mò hỏi.
“Tiểu Kiều, vì sao chị không hạ thủ?”
“… bởi vì…. chúng ta phải đối xử tốt với khách quý nha…”
Hoắc Hi quay đầu nhìn cô cười cười.
“Cảm ơn em đã thủ hạ lưu tình.”
Tổ tiết mục tuyên bố, ghi hình hoàn tất.
Mệt mỏi cả một đêm, ai cũng muốn nhanh về khách sạn để ngủ bù. Vừa lên xe buýt, mọi người liền ngủ gà ngủ gật. Thịnh Kiều và Hoắc Hi ngồi đối diện nhau, cách một lối đi nhỏ. Xe chạy lung lay, cô lắc tới lắc lui, đầu nghiêng dần xuống, sắp ngã lăn ra. Hoắc Hi lập tức đứng lên, đỡ lấy người cô, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, đem đầu cô đặt lên vai mình.
Hoắc Hi khẽ nhích người trượt xuống thấp một chút để cô có thể gối đầu thoải mái hơn.
Cô ngủ đến mơ mơ màng màng, còn cọ cọ vào cần cổ anh, tóc lướt qua da thịt, ngưa ngứa. Hoắc Hi cúi đầu, khóe môi chạm nhẹ lên vầng trán của cô, im lặng nở nụ cười.
Ngồi phía sau, Thẩm Tuyển Ý khẽ chuyển người, đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ, kéo vành nón xuống thấp, che khuất cả khuôn mặt.
Về gần tới khách sạn, Hoắc Hi mới lay tỉnh Thịnh Kiều.
Cô mờ mịt ngồi lên, quay đầu nhìn người bên cạnh, đầu óc còn chưa kịp lưu thông, nhìn nửa ngày mới ý thức chuyện gì đang xảy ra, hai mắt trừng lớn, lắp bắp hỏi.
“Hoắc… Hoắc Hi… em ngủ có chảy nước miếng không?”
Hoắc Hi liếc bờ vai của mình.
“Em có thể tự kiểm tra.”
“Dạ…”
Cô thật sự đưa tay sờ sờ.
Không có… phù… làm cô sợ muốn chết~
Trong mắt Hoắc Hi đều là ý cười nhưng vẻ mặt thì vẫn nhàn nhạt, bình tĩnh đi trở về chỗ ngồi của mình.
Xe buýt dừng trước cửa khách sạn. Khách quý tỉnh lại, đang ngủ dở giấc nên ai cũng mong có thể nhanh chóng về phòng ngủ tiếp. Xuống xe, không ai nói lời nào, kéo dài chân mà bước đi vội vã.
Vừa về phòng, Thịnh Kiều liền lăn đùng ra giường.
Đinh Giản nhón chân ra khỏi phòng, đóng cửa, ngẩng đầu thấy Hoắc Hi đang đi tới. Hoắc Hi nhìn cửa phòng, thấp giọng hỏi.
“Cô ấy ngủ rồi à?”
Đinh Giản gật đầu.
“Dạ, ngủ rồi.”
Hoắc Hi gật đầu, cười nhẹ nói.
“Chờ cô ấy tỉnh lại, phiền em báo một tiếng, nói anh có công tác cần đi trước. Không thể gặp mặt từ biệt.”
Đinh Giản gật đầu.
Hoắc Hi nói xong liền xoay người, vừa đi vừa đội mũ và đeo khẩu trang, bóng dáng mảnh khảnh, quanh thân tỏa ra khí chất lạnh lùng.
Chuyến bay về nước sẽ khởi hành lúc chạng vạng. Trợ lý đi gọi khách quý dậy. Lúc Thịnh Kiều đứng rửa mặt, Đinh Giản truyền lời của Hoắc Hi cho cô.
Cô đang đánh răng, sốt ruột hỏi.
“Anh ấy không nghỉ ngơi, ngay lập tức đi công tác rồi?”
“Có vẻ hành trình rất gấp.”
Thịnh Kiều lập tức không muốn ăn cơm chiều.
Một ngày một đêm không ngủ. Chương trình tối qua còn dày vò người ta như vậy, thân thể nào chịu đựng nổi a~
Cô không dám gọi điện cho anh, sợ ảnh hưởng tới công tác của anh, chỉ nhắn tin qua wechat, nhắc nhở anh phải nhớ ăn cơm.
Tổ tiết mục chuẩn bị cơm chiều cho mọi người, thấy Hoắc Hi không xuất hiện, biết được buổi sáng anh đã lên máy bay để đuổi kịp lịch trình thì sôi nổi cảm thán với nhau, đỉnh lưu đúng là bận rộn cực kỳ.
Thịnh Kiều không có tâm trạng để ăn, chỉ ăn một chút liền buông đũa. Cơm nước xong, tổ tiết mục đưa mọi người ra sân bay, lên phi cơ về nước.
Lại là một chuyến bay dài. Về nước đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Thịnh Kiều xuống máy bay, mở di động, Hoắc Hi hồi âm.
HH >> Anh biết, đừng lo lắng.
Cô lúc này mới thấy an tâm một chút.
Thời gian gần đây hành trình của cô không quá bận rộn. Mỗi tuần chỉ quay 2 chương trình tống nghệ, sau đó đọc kịch bản phim, rồi đi luyện thể hình ở phòng tập thể thao.
Từ khi danh khí và nhân khí của cô tăng lên, hành trình của cô tự nhiên cũng tăng theo. Nhưng cô chưa từng dị nghị bất cứ an bài nào của Bối Minh Phàm. Anh ta thực hiện được những lời hứa hẹn khi xưa với cô, vẫn luôn tranh thủ tài nguyên tốt cho cô. Có hơi mệt mỏi, nhưng trả giá và thu hoạch luôn đi kèm với nhau.
Giữa thời gian bận rộn như thế, Chạy Ra Ngày Mới
Trong thời gian này, cư dân mạng vì một câu “Tôi có một suy đoán” của Thịnh Kiều mà đưa ra bao nhiêu là cốt truyện khác nhau. Quần chúng hứng thú bừng bừng chờ tiết mục bật mí.
Thế là, giữa sự quan tâm cao hết mức của cộng đồng mạng, tiết mục bắt đầu.
Lúc Thịnh Kiều đưa ra suy đoán ban đêm là hình người còn ban ngày là hình giấy, nhiều cư dân mạng có cùng suy đoán liền vui vẻ đắc ý, còn những người không đoán trúng thì ngạc nhiên khen cô thông minh.
Khán giả và khách quý cùng khẩn trương tự hỏi không biết nên phá giải cốt truyện tiếp theo như thế nào, ngay lúc ấy, Thẩm Tuyển Ý xé luôn con ngựa giấy, đem lý luận “đốt vàng mã” của hắn nói ra.
Khán giả: “???”
Phần bình luận.
—— hahahahahahahaha hồng hồng hỏa hỏa, hoảng hoảng hốt hốt, tổ tiết mục chắc điên mất… hahhahaha
—— tổ tiết mục lần này mời trúng một cái bug rồi…
—— con trai của chúng tôi thông minh như vậy đấy!
—— trên sân khấu là vương giả, trong sinh hoạt thì tấu hài, thỉnh mọi người thông cảm.
Không khí khủng bố vì chuyện này mà bay sạch.
Vẫn tưởng đây là chương trình khủng bố, ai ngờ càng xem càng thấy hài hước. Tổ tiết mục nỗ lực duy trì cốt truyện theo hướng khủng bố, khách quý lại cố tình phá hư kịch bản. Có Kỷ Gia Hữu leo tường bỏ luôn thợ quay phim, có Thịnh Kiều với chiếc túi thần kỳ, có Thẩm Tuyển Ý lỗ hổng bug.
Khi khán giả còn đang đắm chìm trong cốt truyện của vị tân nương, lại bị sự bình tĩnh và trí thông minh của Thịnh Kiều làm cho thán phục. Ngay lúc một đám người lao nhao đòi chuyển fan, lại thấy cô mặt không đổi sắc, kéo ống quần, lôi ra một cây kiếm gỗ đào.
Khán giả: “???”
—— aaaaaaaa đó là kiếm gỗ đào tui đưa cho Kiều Kiều! Kiều Kiều xông lên! Đó là pháp khí diệt ma tổ truyền của nhà tui đó. Không phải sợ. Giết!
—— mấy người và idol của mấy người đúng là có bệnh…
—— hình tượng nữ nhân bình tĩnh thông minh nháy mắt sụp đổ, vì sao?
—— nhưng cô ấy thiệt là đáng yêu… huhu… mèo máy thông minh phiên bản nữ ư… huhu… yêu chết mất…
—— cô ấy thật ra rất lợi hại nha. Rõ ràng rất sợ ma nhưng cốt truyện đều do cô ấy phá giải. Càng sợ hãi càng bình tĩnh, hình như cô ấy là loại người này.
—— lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc của tổ tiết mục, một bên bảo đồng bạn đưa tân nương đi, một bên giả làm tân nương để kéo dài thời gian… oa… thật là thông minh, tui cũng mong có được cái đầu như vậy…
—— sau này ai còn nói Kiều Kiều nhà tui không có đầu óc, tui sẽ đập chết!
—— Thẩm Tuyển Ý đảm đương vai chọc cười, Thịnh Kiều đảm đương vai trí tuệ, tiết mục này xem được.
Tình hình tốt đẹp, hành trình của Thịnh Kiều cũng bận rộn lên. Ngoài việc thu hình cho Chạy Ra Ngày Mới và Tinh Quang Thiếu Niên, Bối Minh Phàm còn an bài một chương trình tuyển tú ở nước ngoài cho cô. Lúc này, tài nguyên cao cấp cũng vào tay.
Cô mỗi ngày đều bận rộn đến chân không chạm đất. Hoắc Hi vì sắp tiến tổ quay phim nên các hạng mục khác đều phải gấp rút dồn dập hoàn thành cho xong, vội vã không thấy bóng dáng. Ngay cả weibo, anh cũng không cập nhật, giống như mai danh ẩn tích. Hi Quang mỗi ngày đều khóc thút thít, tưởng nhớ người yêu.
Lương Tiểu Đường nhắn tin hỏi.
LTD >> Kiều tỷ, gần đây chị có gặp con trai em không?
TK >> Gần đây không gặp được ông xã…
LTD >> Haiz… chúng ta hai người mẹ chồng nàng dâu đều thật đáng thương.
TK >> …
Có lẽ đây là quan hệ mẹ chồng nàng dâu hài hòa nhất cả nước a~
Từ sau lần quay chung chủ đề tận thế, Thịnh Kiều và Hoắc Hi không chỉ không gặp mặt nhau, ngay cả tin nhắn cũng không gửi. Cô biết anh đang bận, không dám quấy rầy. Anh thì không chủ động liên lạc với cô.
Lương Tiểu Đường khóc chít chít. Thịnh Kiều chọt chọt chân dung Hoắc Hi trên wechat, ôm di động, lăn lăn, cũng khóc hu hu hai tiếng.
Cô hỏi Lương Tiểu Đường.
TK >> Em nghĩ chị có nên gọi điện cho con trai em không?
LTD >> Thắng lợi đảng ra lệnh cho chị, lập tức gọi! Lập tức gọi!”
Tìm được cái cớ, Thịnh Kiều lấy hết can đảm mà mười ngày qua không dám lấy ra, bấm nút gọi.
Điện thoại chuyển.
Tiếng nói bên kia có vẻ hơi mệt mỏi. Nhưng trong nét mệt mỏi kia, cô dường nghe được một chút vui vẻ?
“Alo?”
Cô sung sướng đáp lời.
“Hoắc Hi~ anh đang bận sao?”
“Anh đang ở sân bay, sắp về nước.”
“Em gần đây thật là bận.”
“Anh biết. Em đi Paris.”
“Cuối tuần càng bận. Hai chương trình tống nghệ sắp đến kỳ cuối rồi.”
“Anh khoảng 7g tối sẽ về đến.”
“Kia… anh muốn ăn cơm chiều với em không?”
“Được. Anh muốn ăn tạp tương.”
Cô bật dậy từ trên giường, hai mắt cong cong.
“Em chờ anh!”