"Chìa khóa!" Đến trước cửa phòng, Lâm Hoàng Phong lên tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được trách móc anh: "Nếu anh không thả tôi xuống thì làm sao tôi có thể lấy chìa khóa được chứ!" Lâm Hoàng Phong nhanh chóng đặt cô xuống, khi chân Đỗ Minh Nguyệt vừa tiếp xúc với mặt đất thì nhanh chóng cảm nhận được một sự đau đớn!
Cô nghiến răng, sau đó nhanh chóng lấy chìa khóa ra!
Đỗ Minh Nguyệt không muốn đốn tiếp anh, ngay khi vừa mở cửa ra thì đã định bỏ anh lại ngoài cửa.
Thế nhưng, Lâm Hoàng Phong đã sớm đoán ra được ý tứ của cô vì thế nhanh chóng để đưa đôi chân dài của mình ra chắn ở cửa!
"Minh Nguyệt, em nhẫn tâm với anh thế sao, nỡ bỏ anh ngoài cửa như thế à?" Lâm Hoàng Phong nói với vẻ mặt đau khổ.
Đỗ Minh Nguyệt không phải là đối thủ của anh, huống chi lúc này cô còn đang bị thương, Lâm Hoàng Phong chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể chui vào được ngay!
Tất nhiên, anh ấy đã làm như vậy!
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh đã vào, mặc dù tức giận nhưng cũng biết dù cô có đuổi anh cũng không đi vì thế cũng không thể làm gì khác hơn là xoay người, ngồi xuống ghế salon trong nhà.
Miếng bang trên chân cô đã nhuộm đỏ từ lâu, trông vô cùng đáng sợ. Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu tự mình tháo miếng bang ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lâm Hoàng Phong không nhịn được thở dài, anh đi tới bên cạnh cô, ngồi xổm xuống đưa tay giúp cô.
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh bước tới nhanh chóng rụt chân cề, hiển nhiên là không muốn anh chạm vào mình!
Thế nhưng Lâm Hoàng Phong cũng không thèm để ý đến cô, ánh mắt sáng nhìn về phía cô.
"Thuốc để ở đâu?"
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu, lên tiếng: "Tôi sẽ tự làm!"
Anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị, sao cô có thể đồng ý để anh làm những chuyện này chứ!
Lâm Hoàng Phong đưa tay cướp lấy thuốc trong tay cô, không nói tiếng nào mà cúi xuống bôi thuốc cho cô. Hiển nhiên là tâm trạng anh đang không tốt..
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy khó chịu, thế nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhìn anh như thế!
Động tác của Lâm Hoàng Phong vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận, sợ sẽ làm cô đau.
Thế nhưng cho dù là thế, lúc băng bó, Đỗ Minh Nguyệt vẫn không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng!
Tay Lâm Hoàng Phong run lên, cuối cùng trở nên nhẹ nhàng hơn!
“Nếu em thấy đôi thì cứ kêu lên đi!”
Đỗ Minh Nguyệt không nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn, đen, mềm mại của anh.
Trong lòng cô đột nhiên trở nên ôn nhu hơn, đưa tay muốn chạm vào tóc anh thế nhưng lại rụt tay lại.
Sau khi băng bó xong, Lâm Hoàng Phong mới nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, đúng lúc bây giờ đang là buổi trưa.
Lâm Hoàng Phong quan sát phòng trọ của cô một lược. Mặc dù phòng trọ rất nhỏ thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh đang đánh giá phòng mình, hai tai cô không nhịn được mà đỏ ửng lên.
Cô vẫn chưa dọn dẹp tốt căn phòng này.
“Bây giờ anh có thể về được rồi đó!” Cô lại lên tiếng đuổi khách lần nữa.
Lâm Hoàng Phong xoay đầu, không có ý định rời khỏi đây!
“Đói không? Anh bảo Tiêu Hồng Quang mang đồ ăn tới đây nhé!”
Đỗ Minh Nguyệt cau mày, lên tiếng từ chối: “Không cần, tôi không thấy đói!”
Anh cũng không quan tâm tới lời cô nói, ngược lại nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Hồng Quang.
Sau đó, anh đột nhiên nhớ tới việc cô không thể ăn đồ nóng, vì thế bảo Tiêu Hồng Quang mua vài món thanh đạm!”
Đỗ Minh Nguyệt có chút không biết nên làm gì, giọng nói cũng có hơi khó chịu: “Tôi đã nói là tôi không đói!”
Lâm Hoàng Phong vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô.
“Trước tiên em cứ nghỉ ngơi một chút đi, chút nữa ăn cơm anh sẽ gọi em!”
Dáng vẻ này của anh rõ ràng là không xem lời cô nói ra gì!
Đỗ Minh Nguyệt cũng dứt khoát không trả lời, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Chỉ còn nghe thấy âm thanh từ phòng bên cạnh.
Chỉ ngồi như thế, tối qua Đỗ Minh Nguyệt ngủ không được ngon cho lắm vì thế lúc này cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô lắc lắc đầu, nghĩ thầm: Cũng không thể ngủ sớm như thế được, nếu không người đàn ông này sẽ làm gì cô nữa!
Thế nhưng cho dù trong lòng cô đang nghĩ thế, mí mắt của cô cũng không nhịn được muốn nhíu lại.
Cuối cùng, cô thật sự không nhịn được nữa, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên, từ từ chìm vào giấc ngủ!
Lâm Hoàng Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt không có động tĩnh gì, anh xít lại gần nhìn một cái thì lại phát hiện ra cô đã ngủ mất rồi!
Những sợi tóc mềm mại nhanh chóng rớt xuống gò má cô, có miệng nhỏ chu ra, phảng phất một lời mời gọi vô hình!
Lâm Hoàng Phong hé mắt, anh đột nhiên phát hiện ra tất cả sự khống chế của anh đều chỉ là bọt biển khi ở trước mặt cô!
Người phụ nữ này cũng không biết, mình đã sớm tiến sâu vào lòng anh!
Anh nhìn cô một lúc lâu, muốn đưa tay chạm vào nhưng lại sợ sẽ làm cô tỉnh giấc, cuối cùng khi đến giữa không trung anh đột nhiên thu tay lại.
Anh bực bội kéo cà vạt của mình. Cái cô nhóc này, sớm muộn gì anh cũng sẽ trừng phạt cô mà thôi!
Cuối cùng, anh lo là cô sẽ lạnh, vì thế nhanh chóng đi vào trong phòng.
Lúc lấy chăn, anh vô tình đụng phải kệ sách, có một vài cuốn sách bắt đầu rơi xuống.
Lâm Hoàng Phong bị những cuốn album hấp dẫn, không nhịn được mà đưa tay nhặt lên.
Nét chữ trên tuy có hơi méo mó nhưng có thể thấy cô đã viết rất nghiêm túc.
Ba từ Đỗ Thanh Vy khiến ánh mắt Lâm Hoàng Phong trở nên dịu dàng.
Anh mở album ảnh ra, và hầu hết trong số đó là những bức vẽ graffiti!
Trong như những bức vẽ tay tùy ý, cho tới khi anh lật tới trang cuối cùng, ánh mắt anh dần trở nên nghiêm túc!
Tấm ảnh cuối cùng kia hẳn là cô đã bỏ vào không ít tâm tư.
Phía trên là ảnh ba người, chữ viết xiêu xiêu, vẹo vẹo "Mẹ, tôi và chú An!"
Sắc mặt Lâm Hoàng Phong lại trở nên khó coi. Cô gái nhỏ là lại muốn gọi Chu Thành An là ba sao?
Không được, anh không thể cho phép chuyện này xảy ra.
Xem ra anh cần phải ra tuyệt chiêu đối với Đỗ Thanh Vy rồi.
Đỗ Thanh Vy vẫn chưa biết mình đã bị Lâm Hoàng Phong để ý, vẫn im lặng ngồi trong lớp nghe giảng..
Cậu bé nghịch ngợm đằng sau đang nhìn vào bóng lưng Đỗ Thanh Vy.
Người đó mới sáng ra đã khiến cậu xấu hổ vô cùng, ngày mai nhất định phải dạy cho cô bé một bài học.
Chu Thành An trở lại công ty, sắc mặt không được tốt lắm.
Vũ Quỳnh Như nhìn thấy Chu Thành An trở về, thừa cơ hội này mà ôm một chồng tài liệu nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Chu Thành An.
Sau đó, cô ta vờ như không nhìn thấy anh ấy, cố tình đụng phải Chu Thành An, sau đó té vào trong lòng anh ấy.
Vũ Quỳnh Như còn cố ý đưa ngực mình dán chặt vào người Chu Thành An, ra vẻ có lỗi, kinh ngạc lên tiếng xin lỗi anh ấy!
"Tổng giám đốc An, thật xin lỗi, anh không sao chứ?” m thanh của cô ta trở nên vô cùng dịu dàng.
Chu Thành An đỡ cô ta dậy, sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách với cô ta.
"Tôi không sao, đi lại cẩn thận một chút!" Chu Thành An hời hợt lên tiếng.
Rồi anh ấy quay lưng bỏ đi, không chút lưu luyến.
Vũ Quỳnh Như nhìn theo bóng lưng Chu Thành An, tức giận nghiến răng. Cái tên Chu Thành An này có phải là phương diện kia có vấn đề rồi không? Cô ta đã quyến rũ như thế mà lại chẳng có chút phản ứng gì!
Lâm Ngọc Yên vừa khóe thấy được cảnh tượng này, ánh mắt cô ta đều ẩn chứa sự tức giận. Cô ta đạp giày cao gót, tiến lên tát Vũ Quỳnh Như một cái.
Âm thanh vang dội tới mức nhiều người phải quay lại nhìn!