Vũ Quỳnh Như bị tát một cái, cái tát này không hề nhẹ, nó khiến mặt cô ta nhanh chóng trở nên sưng tấy.
Cô ta ôm mặt, giọng nói the thé: "Cô gái này, cô có ý gì thế này?"
Lâm Ngọc Yên vẫn giữ nguyên dáng vẻ giương nanh múa vuốt của mình, chỉ cần có chỗ nào khiến cô ta cảm thấy không thích, cô ta sẽ đánh người ngay lập tức.
Chu Dương cũng đã sớm quen với điều này, vì thế chẳng trách vì sao anh họ của anh vẫn luôn coi thường cô ta.
"Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, cô đang muốn quyến rũ anh đấy? Anh An nhà tôi là người mà cô có thể tùy tiện quyến rũ sao?"
Vũ Quỳnh Như trưng ra vẻ mặt vô tội, giả vờ như mình là một người vô cùng điềm đạm, đáng yêu.
"Tôi không có quyến rũ ai cả. Có phải cô đã hiểu lầm gì rồi không?"
Lâm Ngọc Yên thấy cô ta không thừa nhận, vì thế lại muốn tiến lên dạy cô ta một bài học nữa.
Vũ Quỳnh Như lập tức núp sau lưng Chu Dương, dáng vẻ đáng thương, vô tội nắm lấy quần áo của Chu Dương.
"Cứu tôi với!"
Cô ta biết Chu Dương và cũng biết Chu Dương là em trai của Chu Thành An, vì thế cô ta mới núp sau lưng anh như thế.
Chu Dương lên tiếng ngăn cản, nắm lấy hai vai cô ta: "Chị Yên tốt bụng của tôi, không phải chị muốn tìm anh An sao? Nếu anh An xuống đây mà thấy chị đang bắt nạt người khác như thế là anh ấy sẽ nổi giận đấy!"
Lâm Ngọc Yên tức giận nói lại: "Tôi bắt nạt người khác sao? Tôi chỉ là đang giúp anh An đuổi cái con hồ ly này đi mà thôi. Cậu không thấy dáng vẻ phóng đãng của cô ta ban nãy sao?"
"Được rồi được rồi, chị Yên à chúng ta mau đi thôi!"
Chu Dương tiến lên đẩy đẩy cô ta, lúc này mới giúp Vũ Quỳnh Như tránh được một kiếp nạn.
Vũ Quỳnh Như không ngờ người phụ nữ này lại phách lối như thế, quả nhiên là người có tiền thì không giống nhau!
Cô ta đã dùng một sức lực không hề nhỏ vào cú tát kia!
Đúng là khiến cô ta tức chết mà! Sớm muộn gì cô ta cũng phải trả lại cú tát này sớm thôi!
Lâm Ngọc Yên đi tới phòng làm việc của Chu Thành An, gõ cửa một cái.
"Vào đi!"
Lâm Ngọc Yên mở cửa bước vào, Chu Dương đang ngồi ngoài cửa, anh cũng không muốn phải ăn thức ăn cho chó đâu!
Mặc dù anh ta biết Lâm Ngọc Yên nhất định sẽ nhận lấy sự lạnh lùng từ Chu Thành An.
Chu Thành An còn tưởng rằng cô ta vào đây là vì chuyện công việc, thế nhưng ngay khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lâm Ngọc Yên.
"Em tới đây làm gì? Em đi về trước đi, về phần ông nội anh sẽ nói giúp em!"
Không phải anh ấy không biết ông cụ đang nghĩ, chắc chắn là sẽ muốn kết thông gia với nhà họ Lâm.
Thế nhưng anh ấy không hề thích Lâm Ngọc Yên.
Lâm Ngọc Yên biết anh nói như thế là có ý gì, sắc mặt cô ta nhanh chóng trở nên khó coi!
"Anh Thành An, anh biết rõ ý của ông nội. Em cũng đồng ý được gả cho anh An đấy."
Chu Thành An cũng biết cô sẽ nói như thế, không nhịn được mà xoa xoa thái dương!
"Ngọc Yên, anh không hề thích em, anh đã có người trong lòng rồi!"
Lâm Ngọc Yên vừa nghe Chu Thành An nói mình đã có người trong lòng, cô ta vội vàng hỏi: "Là ai thế?"
Chu Thành An cũng không nói cho cô ta biết người đó là ai, chỉ hạ lênh đuổi khách.
"Ngọc Yên, anh còn có việc phải làm."
Lâm Ngọc Yên thấy anh lạnh lùng như thế, thế nhưng trong lòng cô ta cũng đã đoán được đại khái rồi!
"Ông nội nói anh thích một người phụ nữ, người đó còn là một bà mẹ đơn thân. Anh Thành An à, từ bao giờ mà mắt nhìn người của anh lại thấp như thế chứ? Kiểu phụ nữ như thế mà anh cũng thích nữa sao!"
Chu Thành An nghe thấy thế thì lập tức nhíu mày!
"Đi ra ngoài ngay!" Anh ấy lạnh lùng mắng một tiếng.
Lâm Ngọc Yên nhìn vẻ mặt đang dần trở nên lạnh lùng của anh ấy, cô ta cũng bắt đầu nổi giận: "Những gì em nói đều là sự thật. Cho dù anh có thích cô ta thì cũng có ích gì chưa? Ông nội cũng sẽ không đồng ý cho anh lấy cô ta đâu!"
"Em mau cút đi!" Chu Thành An đứng bật dậy, gõ thật mạnh xuống bàn.
Lâm Ngọc Yên chưa từng thấy dáng vẻ như thế của Chu Thành An, cô ta đột nhiên cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Sau khi lùi về sau mấy bước, vẻ mặt hiện lên vẻ tủi thân.
"Anh Thành An, từ trước tới giờ anh chưa từng hung dữ với em như thế!" Lâm Ngọc Yên như muốn khóc.
"Lâm Ngọc Yên, anh không muốn nói tới lần thứ ba!" Chu Thành An thờ ơ lên tiếng.
Lâm Ngọc Yên cắn cắn môi, cuối cùng cũng khóc nấc lên!
Chu Dương đang chơi điện thoại thì nghe thấy tiếng mở cửa vô cùng lớn, sau đó anh nhanh chóng thấy Lâm Ngọc Yên ôm mặt khóc chạy ra ngoài!
Chu Dương sửng sốt, nói một câu “Chết tiệt!”, sau đó nhanh chân bước vào phòng làm việc.
"Không phải chứ anh? Anh làm chị ấy khóc sao?"
Chu Thành An xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt sắc bén nhanh chóng khiến Chu Dương im lặng, không dám nói thêm gì nữa.
Mãi một lúc sau, Chu Thành An mới mở miệng nói: "Sao em vẫn còn đứng ở đây thế? Không có việc gì làm sao?"
Chu Dương nghe thấy thế, nhanh chóng ngồi xuống ghế salon trong phòng, hai chân bắt chéo lại, dáng vẻ giống như một đại gia.
"Không phải ông nội đã cử em đến đây theo dõi anh sao? Để anh và chị ấy có thể ở chung với nhau một cách hòa hợp!"
Quả thật thì Chu Thành An cũng nghĩ thế, ông cụ thật sự muốn gán ghép anh với Lâm Ngọc Yên.
"Em nghĩ anh và cô ấy sẽ chung sống hòa thuận được sao?" Chu Thành An hỏi ngược lại.
Chu Dương nghẹn họng, sau đó cảm thấy anh ấy nói cũng có lý!
Thật sự thì theo như những gì đang thấy bây giờ thì hai người họ không thể nào sống chung với nhau được.
"Không phải chứ anh? Không lẽ anh thật sự muốn sống cùng với người phụ nữ kia chứ?" Chu Dương quay đầu, một cánh tay gác lên thành ghế salon.
Động tác của Chu Thành An dừng lại, trong lòng anh ấy không kìm được mà nghĩ đến Đỗ Minh Nguyệt.
Anh ấy cười khổ: "Nếu như cô ấy chịu đồng ý thì anh thật sự muốn ở cùng với cô ấy."
Chu Dương thấy anh mình si tình như thế, không nhịn được mà khen vài câu: "Anh, không phải em đã nói với anh rồi sao. Cái cô Nguyệt kia nhìn đã thấy là một người thông minh, anh cần gì phải nắm mãi không buông như thế chứ?"
Chu Thành An nghe anh nói thế thì bàn tay hơi dùng sức một chút khiến trang giấy trong tay xuất hiện nếp nhăn!
"Nếu sau này em gặp được người mình thật sự thương yêu thì em sẽ không nghĩ như thế đâu!"
Chu Dương biết mình không thể thuyết phục được anh ấy, vì thế quyết định không nói gì nữa, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút luyến tiếc.
Vất vả lắm anh trai mình mới thích một người thế mà không ngờ kết quả lại như thế!
Tiêu Hồng Quang mua thức ăn tới, anh ta nhanh chóng ấn chuông cửa, Lâm Hoàng Phong lập tức chạy ra mở cửa.
Tiêu Hồng Quang nhìn anh với vẻ mặt sùng bái, tốc độ của ông chủ nhanh như thế. Chẳng bao lâu đã được cô cho vào phòng rồi.
Lâm Hoàng Phong biết anh ta đang nghĩ gì, biểu cảm trên mặt đã sớm để lộ ra những suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
Anh ho khan một tiếng, sau đó nói: "Anh nhanh chóng thuê phòng bên cạnh cho tôi, không cần biết anh dùng cách gì, phải làm cho tôi càng nhanh càng tốt."
Tiêu Hồng Quang liếc nhìn căn phòng bên cạnh, nhanh chóng biết được anh muốn làm gì.
Anh ta gật đầu, cung kính lên tiếng: "Tôi biết rồi thưa ông chủ!"
Lâm Hoàng Phong nở nụ cười vui vẻ, sau đó nhanh chóng cầm thức ăn vào phòng!
Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn đang ngủ, căn bản không biết cảnh cáo của mình đã bị anh bỏ ngoài tai.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô đang ngủ say, cuối cùng vẫn không nhịn được đánh thức cô!
"Minh Nguyệt, em đừng ngủ nữa, mau dậy ăn cơm thôi!"
Đỗ Minh Nguyệt mơ mơ màng màng, không để ý tới trả lời vài câu rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Lâm Hoàng Phong bật cười, cũng không biết anh đang vui vẻ hay như thế nào!
"Cục cưng, em đừng ngủ nữa!" Anh cúi người xuống, thì thầm bên tai cô!
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới điều gì đó, chợt mở mắt ra, sau đó ánh mắt hai người liền va vào nhau!
Lâm Hoàng Phong nhìn cô, đây là người anh ngày đêm mong ngớ. Anh dường như không thể khống chế được ý muốn ôm cô vào lòng của mình!
Trong mắt cô, anh cũng chỉ thấy một mình bóng dáng của mình mà thôi!