Trời mờ sáng, Nam Cung phu nhân tiễn Tư Nguyệt đầy luyến tiếc thậm chí còn muốn đi cùng nàng. Tư Nguyệt xoa trán, nói quanh co hồi lâu lại được sự trợ giúp của Nam Cung Hạo Kỳ mới yên ổn rời khỏi.
Ra đến cửa thành hội ngộ với đám người Mặc Băng Quân, bởi trong Ám Nguyệt Minh còn nhiều việc nên Triển Hạ dẫn tất cả thuộc hạ về trước lo liệu mọi sự. Tư Nguyệt cùng Mặc Băng Quân đi xe ngựa, dùng xa phu của Thiên Hải Lâu.
Đi suốt hai ngày đêm, xe ngựa mới dừng trước Mê Lâm để hai người tiến vào, xa phu thì nghỉ ngơi tại thị trấn gần đó. Dọc đường đi, phần lớn thời gian Tư Nguyệt truyền nội lực cho Mặc Băng Quân hạn chế độc dược phát tát, thỉnh thoảng lại trò chuyện, Tư Nguyệt mới biết Ám Nguyệt Minh vốn đặt tổ chức ở Phượng Loan quốc, giang hồ Ngũ quốc đều xuyên suốt, còn có giao tình thông thương với nhiều nơi khác trên đại lục. Nhắc đến Phượng Loan quốc nàng liền nhớ đến Bạch gia Lưu thị ( Chương 21 : Tam Đại Thế Gia ) xuất thân nữ tôn, hứng thú với Thương Loan quốc ngày càng tăng, hi vọng có dịpđến đó thăm thú. Chỉ là khi nhắc đến Phượng Loan quốc, Mặc Băng Quân dường như không vui, nàng cũng không hỏi đến nữa.
Vào rừng, Tư Nguyệt đi phía trước mở đường, Mặc Băng Quân được nàng truyền công mấy lần nên khí sắc không tệ thong dong tiếp bước.
U Thủy đầm là thánh địa của Tỵ Hổ tộc, nằm sâu trong Mê Lâm. Mê Lâm rừng sâu nước độc, thú dữ tràn lan. Thỉnh thoảng nghe phía xa còn có tiếng hổ gầm, lang tru, thậm chí ngay dưới mấy gốc cây, độc thảo đua nhau mà mọc. Giang hồ đồn Mê Lâm chỉ có đường vào không có đường ra, Tỵ Hổ tộc ăn xương uống máu người, U Thủy đầm bên trên cá sấu, bên dưới thủy quái đều là động vật thích ăn thịt…
Mặc Băng Quân phe phẩy bạch phiến, ung dung như đi dạo, nhìn kỹ mới thấy làn da hơi tái : “ Tại sao nàng lại đồng ý đi cùng ta ? Vì mấy lợi ích kia à ?”
Tư Nguyệt nhíu mày, quay đầu nhìn hắn trầm ngâm : “Nghĩ lại hơi ít, ngươi liền bổ sung đi.”
Hắn không đáp, vờ nhìn xung quanh, môi bím cười.
Nàng hừ nhẹ : “ Ta không từ bi nhưng ngươi không đáng chết.” Nói xong lại tiếp tục phá hủy mảng bụi rậm phía trước.
Tử mâu ( mắt màu tím ^^) Mặc Băng Quân chăm chú hướng bóng lưng phía trước, trong lòng như có gió thổi qua. Nàng không từ bi nhưng nàng cứu hắn, ba lần, hắn ngẩn lên nhìn mấy tầng cây xanh ngắt che đi bầu trời, không rõ tư vị.
Sột soạt một tiếng. Tư Nguyệt liếc mắt về phía xuất hiện âm thanh.
Đạp lên từng khóm cây xanh, giẫm nát. Một con bạch hổ bước ra, cao hơn hai thước, thân hình to lớn, vằn lông màu đen, mắt sắc kim quang lóe lên sự phẫn nộ.
Nàng nheo mắt đánh giá, khẽ hô : “ Lui lại.”
Nhanh như chớp, bạch hổ vồ tới, miệng há rộng, răng nanh sắt nhọn cơ hồ thấy miếng thịt lủng lẳng treo giữa yết hầu.
Nàng hừ lạnh, nắm tay Mặc Băng Quân phi lên không trung, đạp vào thân cây gần đó rồi đáp xuống cách xa bạch hổ mấy trượng.
Vồ không thành công, bạch hổ càng thêm tức giận, ngoái đầu gầm thêm một tiếng, mắt sáng như sao, linh hoạt tiếp tục công kích.
Nàng đẩy Mặc Băng Quân về phía sau, đưa tay đỡ lấy móng vuốt sắt nhọn của bạch hổ. Vuốt cào lên da thịt trắng nõn, máu tươi rỉ ra.
Mặc Băng Quân bẩt ngờ, mâu quang lạnh lẽo, bạch phiến trong tay dùng lực đạo, hô : “Phong Nguyệt Quang !”
Khí tức ào ào tung ra cuộn xoáy thành lốc đả vào thân hình to lớn của bạch hổ. Nó trừng mắt, đau đớn gào lên, buông Tư Nguyệt ra. Móng vuốt cào sâu xuống đất, chuyển mục tiêu sang Mặc Băng Quân, mắt vằn lên từng tia máu.
Mặc Băng Quân chạy đến cạnh nàng, lo lắng nói : “ Sao lại tay không đỡ như vậy, nàng sợ móng nó lâu ngày chưa mài sao ?”
Tư Nguyệt im lặng, điểm huyệt cầm máu, liếc thấy bạch hổ đang lấy đà lao tới, mâu quang u lãnh nhìn nó tập trung khí lực chưởng đến.
Bạch hổ cảm giác được ánh mắt đầy sát khí kia, run sợ lui về phía sau nhưng không kịp.
“ Dừng tay !!!”
Âm thanh mãnh mẽ hô to, chưởng khí vô tình, xé rách không khí đâm vào bạch hổ.
Ầm một tiếng, khói bay mù mịt.
Vốn tưởng bạch hổ đã nát thây không ngờ phía trước nó thấp thoáng bóng dáng to lớn, y phục kỳ lạ dùng da báo may thành, trên đầu quấn khăn, khuôn mặt góc cạnh. Bạch hổ được che chở, chịu chút chấn động, sợ sệt ém mình nấp sau hán tử vừa xuất hiện.
Chưa kịp định thần, tiểu công nương từ đâu chạy đến ôm lấy bạch hổ : “ Các ngươi không được làm hại Tiểu Bạch.” Tiểu cô nương khoác lông chồn, đầu đội vòng đeo bạc, tua rua rũ xuống, không quá mười tuổi.
Bạch hổ thấy chủ nhân nó đến, mắt như ngậm nước, ủy khuất cọ cọ vào tiểu cô nương kia.
“ Các ngươi là dã nhân ở đâu ? Dám đả thương tiểu Bạch của ta ?” Nàng ta trừng mắt, chỉ tay vào hai người Tư Nguyệt.
Vị hán tử vốn tiếp nguyên một chưởng nhưng dường như không có ảnh hưởng, nói : “ Hoa Nhi, không được vô lễ. Hai vị đường xa tới đây, không tiếp đón chu đáo, thật hổ thẹn.”
Tiểu cô nương Hoa Nhi bất mãn bĩu môi rồi xoa xoa bạch hổ.
Mặc Băng Quân hòa nhã cười : “ Không dám. Nghe nói Tỵ Hổ tộc phi thường anh dũng nay được chứng kiến quả là trăm nghe không bằng một thấy. Tại hạ khâm phục !”
Hán tử khách sáo : “ Mỗ không dám nhận. Hai vị hẳn là từ Trung Nguyên đến, mạo muội mời làm khách của Tỵ Hổ tộc ta.”
Mặc Băng Quân mỉm cười gật đầu, lơ đễnh nắm tay Tư Nguyệt đi theo hán tử.
Hán tử nọ gọi là Tỵ Điểu, mẫu thân vốn là người Trung Nguyên. Còn Hoa Nhi tiểu cô nương là con gái tộc trưởng Tỵ Hổ tộc, bạch hổ là thú cưỡi của nàng ta. Tỵ Hổ tộc ẩn sau trong Mê Lâm, không dính dáng đến ngũ quốc cùng võ lâm giang hồ nên rất hiếu khách.
Đi hơn nửa canh giờ, vào sâu trong rừng mới thấy một hàng rào bằng gỗ to lớn, bên trong thanh âm rất náo nhiệt. Tỵ Điểu dẫn hai người đến trước nhà tộc trưởng, mấy tộc nhân quanh đó liền tụ lại, chỉ trỏ bàn tàn. Người của Tỵ Hổ tộc từ nam nhân đến nữ nhân đều cao lớn, thô kệch. Thấy hai người dáng vẻ mỏng manh, dung mạo tuyệt mĩ nên xuýt xoa không ngừng.
Tộc trưởng Tỵ Hổ tộc gọi là Tỵ Ưng, gần bốn mươi tuổi, râu hùm hàm én, phi thường lực lưỡng. Ông ta vuốt hàm râu quai nón, cười to : “ Lâu lắm rồi mới có người sống soát đến được đây. Không cần khách khí, cứ ở tộc ta làm khách bao lâu cũng được, ta gọi người mở tiệc rượu chiêu đãi..”
Mặc Băng Quân hữu lễ đáp : “ Đa tạ tộc trưởng chào đón. Bất quá tiểu bối đến đây là có việc thỉnh cầu.” Hắn thẳng thắng đi vào vấn đề, không nhiều lời.
Khóe môi Tỵ Ưng càng giương cao, tầm mắt thưởng thức, hắn biết người có việc cầu mới đến nơi này, bất quá không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề vẫn làm hắn thoải mái hơn : “ Cứ nói ! Tỵ Hổ tộc ta không phải kẻ nhỏ mọn.”
“ Không dám giấu tộc trưởng, chúng ta đến đây chỉ mong tộc trưởng bằng lòng cho chúng ta đến U Thủy đầm.”
Đám tộc nhân đang xôn xao bỗng im bặt.
Trầm mặc nửa ngày, Tỵ Ưng nghiêm giọng nói : “ Thứ lỗi bằng hữu từ xa đến, U Thủy đầm là thánh địa của tộc ta, ngoại nhân không thể tiến vào.”
Mặc Băng Quân gảy gảy bạch phiến, vì lúc nãy dùng nội lực nên giọng nói thấm mệt, cố giữ nụ cười : “ Tiểu bối nghe nói bổn tộc có Huyết Đàm đao là bảo vật trấn tộc, mấy chục năm trước không hiểu sao mất đi linh khí. Lần này đến đây tiểu bối mang theo Thủy tinh, hi vọng góp một phần sức hồi sinh thần khí.”
Mắt Tỵ Ưng lóe sáng, chần chừ nhìn đám tộc nhân, lên tiếng : “ Chuyện này…Nếu muốn tiến vào U Thủy đầm phải đánh bại Đệ nhất dũng sĩ của tộc ta, như vậy mới không hổ thẹn với tổ tông Tỵ Hổ tộc.” Nói rồi gọi Tỵ Điều đến. “ Tỵ Điểu là Đệ nhẩt dũng sĩ năm nay của tộc, ngươi phải đánh thắng hắn.”
Mặc Băng Quân gật đầu, nhìn Tư Nguyệt cười xòa.
Nàng không để ý, quay đầu đi.
Hắn nhẹ giọng , ôm láy eo nàng, hơi thở vươn mùi ngọc lan : “ Ta nghe nói nàng đang có hứng thú với Trường Tôn Mạch ? Không đối gì nàng, hắn là bằng hữu của ta.”
Nàng nhàn nhạt : “ Ta đấu.” Nàng biết trước sau gì nàng cũng phải ra tay, bất quá đòi thêm chút lợi từ hắn mà thôi.
Tộc nhân xung quanh khó tin đánh giá Tư Nguyệt, Tỵ Ưng thắc mắc hướng Mặc Băng Quân. Hắn nắm tay Tư Nguyệt, mỉm cười : “ Nương tử ta rất uy vũ.”