Võ đài nằm ngay trung tâm mảnh đất của bộ tộc, hình bát quái, lót đá hoa cương rắn chắc, cao hơn một trượng.
Bên này Tư Nguyệt tay không tấc sắt bước lên đài, đôi mắt lướt qua đám vũ khí của Tỵ Hổ tộc, bất quá đều là đại đao, đại côn nàng thực không thể dùng. Bên kia Tỵ Điểu ngồi trên lưng Hắc hổ uy mãnh, cả người lẫn hổ cao hơn năm thước, tay cầm đại đao, lưỡi đao sắc bén dưới kim quang lóe sáng rực rỡ. Đây chính là phương thức đấu võ của Tỵ Hổ tộc, đúng 12 tuổi, không phân biệt nam nữ đều phải vào rừng săn thú để thuần dưỡng, luyện đến khi thân thể hai người như liền mạch mới gọi là dũng sĩ.
Hắc hổ dậm một chân xuống nền võ đài, khí tức uy vũ, gầm một tiếng rồi lao lên. Tư Nguyệt bật người giữa không trung, nghiêng góc 45 độ, vận công chưởng vào một đôi người hổ kia. Tưởng chừng to lớn thì nặng nề, Hắc hổ linh hoạt né tránh chưởng lực song nhanh nhẹn vồ lấy bóng dáng mỏng manh.
Thoáng thấy, nàng vô cùng kinh ngạc. Chưa kịp định thần Hắc hổ đã vồ ngay trước mặt, Tỵ Điều vung đao, nét đao như rồng, phi thường mạnh mẽ. Nàng bím môi, lạnh lẽo quét qua, dùng ba thành công lực đả vào tay Tỵ Điểu. Không ngờ hắn không hề hấn, vung đao chém trúng vạt áo nàng, rách một mảnh.
Tư Nguyệt dậm chân lộn mấy vòng trên không, xoay người đáp tại đầu bên kia võ đài. Phượng mi khép hờ, xem ra nàng quá xem thường hắn. Đôi mắt nhìn tới chỗ Mặc Băng Quân.
Mặc Băng Quân khẽ hô : “ Dùng ngoại lực.”
Nàng như mơ màng, trong lúc đó Hắc hổ khò khè một tiếng, mắt sắc không chịu nhượng bộ nhảy chồm tới. Mắt phượng mở to, dưới ánh mắt kinh hãi của toàn bộ Tỵ Hổ tộc nàng đưa hai cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn chặn lấy hai chi của Hắc hổ. Tỵ Điểu không chần chừ hạ đao.
Cả võ đài im bặt, người xem đều che mắt lại. Từng nói, kẻ bước lên võ đài Tỵ Hổ tộc nguyện lập khế ước sinh tử.
Nửa giây sau, không nghe tiếng máu chảy, tiếng la hét của nữ nhân, mọi người mới hé mắt. Chỉ thấy nữ tử một thân bạch y yếu đuối như vậy lật chi Hắc hổ, lộn ngược trên không, dùng quyền cước phi thẳng vào lưng Tỵ Điểu.
Một người một hổ kia không ngoa là đệ nhất dũng sĩ, lộn một vòng rồi đáp xuống, chấn động xung quanh. Mắt Tỵ Điều dâng lên cảm giác bội phục, thêm mấy phần hưng phấn, tiếp tục xông lên.
Trong giây phút ấy, Tư Nguyệt đã thông suốt. Nàng nhớ lúc trong rừng và vừa rồi nàng dùng nội công đều không mảy may tổn thương được họ. Tỵ Hổ tộc dùng ngoại công, nói ra thì thân thể cứng cáp nhưng sự thật là dùng lực chứ không tích khí. Cơ hồ như có ai đem bút ra đấu với võ tướng không ? Khóe môi nâng lên nụ cười kinh diễm, hiện đại không mấy ai dùng nội lực a.
Trái tim đang treo của Mặc Băng Quân rốt cuộc thả lỏng, nhìn nụ cười tà mị kia, trong lòng dâng lên cảm giác muốn chiếm hữu.
Nàng hướng Tỵ Điểu, nhàn nhạt nói : “ Xem ra ngươi phải dùng thú cưỡi mới rồi.” Vừa nói nàng vừa rút từ trong tay áo ra băng tằm ti, sợi ti mỏng manh toát ra hàn khí kinh người, nàng dùng một đoạn nhỏ bằng thanh kiếm bứt ra.
Mặc Băng Quân nhìn đến băng tằm ti nghi hoặc trầm trọng. Hóa ra nàng dùng băng tằm ngàn năm để luyện “nó”, giang hồ mấy ai địch nổi nàng đây ?
Hắc hổ thấy mâu phượng của nàng, sâu trong thú tính phát ra sợ hãi. Tỵ Điểu vỗ nhẹ lên người nó trấn an, Hắc hổ gào to, âm vang núi rừng.
Tư Nguyệt vẫn chôn chân tại đó, không né. Tỵ Điểu khí thế như dã ngưu điên cuồng chém đến, cảnh tượng khiếp đảm. Nàng chuyển băng tằm ti sang tay trái, tay phải nắm thành quyền, nhanh như gió nện bên mặt Hắc hổ. Thiết nghĩ cánh tay yểu điệu đó không biết chứa bao nhiu lực đạo làm Hắc hổ đảo điên, một thân to lớn văng lên trên không. Tỵ Điểu kinh ngạc, hô một tiếng nẩy mạnh, vung đao về phía nàng, đường đao xé rách không khí, gió lạnh thốc tới.
Băng tằm ti kia trở lại tay phải, sợi ti nhỏ, mềm mại rũ xuống chốc chốc lại thẳng dài như một thanh kim loại sắc bén. Đại đao Tỵ Điểu uy mãnh ngay tức khắc chạm vào băng tằm ti, ti tằm như kiếm, múa loạn như vũ, đại đao hoa hoa lệ lệ biến thành từng mảnh sắc vụn rơi xuống.
Cảnh giới cao nhất của sử dụng vũ khí là người vật hợp nhất. Một khi hóa người thành vật, tâm mạch tương thông sẽ sinh ra một loại khí tức sắc bén, cho dù chỉ dùng một mảnh lụa, một sợi ti bé nhỏ nhất cũng có thể chém sắt như bùn.
Ngay lúc đó Hắc hổ hữu khí vô lực cũng chạm đất lạnh bên ngoài võ đài.
Không khí im lặng khác thường.
“ Hay !!! Đấu rất hay.”
Liên tiếp mấy tràng vô tay vang lên cùng tiếng kinh hô của cả Tỵ Hổ tộc.
Tư Nguyệt thu lại băng tằm ti, mắt nhìn Tỵ Điểu đang thất thần , trầm giọng : “ Lĩnh ngộ.”
Tỵ Điểu nghiền ngẫm nhìn nàng, nghiêm túc : “ Lĩnh ngộ.”
Tỵ Ưng không nuốt, Tư Nguyệt đánh bại Tỵ Điểu, ông ta đưa cho nàng nanh Huyểt Hổ tượng trưng cho sự dũng mãnh của bộ tộc. Lại nói, từ Tỵ Hổ tộc đến U Thủy đầm trải qua con đường mọc đầy Châm thảo, độc tính cực mạnh nên Tư Nguyệt buộc phải thuần hổ để nó đưa hai người đi.
Không hiểu Tỵ Ưng nghĩ gì, suy nghĩ hồi lâu liền dẫn Tư Nguyệt cùng Mặc Băng Quân đến một hang động sâu trong rừng. Bên trong tối om, lập lòe mấy ánh sáng heo hắt của đuốc nhỏ, vô cùng ẩm ướt.
Tiến vào càng sâu, thanh âm khò khè truyền tới càng rõ ràng. Nàng thắc mắc nhìn Tỵ Ưng.
“ Đây là con Huyết Hổ duy nhất của Tỵ Hổ tộc ta, mấy chục năm nay chưa có ai thuần phục được nó, cũng chỉ có nó mới băng qua được Châm thảo.”
Vào đến tận cuối đường, bóng dáng to lớn, khí tức nặng nề bao trùm không gian.
Huyết Hổ mắt như kim cương, lóe sáng trong đêm. Một thân đỏ thẫm, trên trán bốn vạch lông chữ Vương. Thân hình cơ hồ to gấp hai lần Hắc hổ của Tỵ Điểu, bốn chân đều bị xích lại, sát khí có thừa, mấy sợi xích theo từng nhúc nhích của nó như sắp đứt lìa. Nó thấy người đến, gầm vang khiến hang động oanh một tiếng, khí thế vô song, ngạo khí ngút trời. Đây mới đích thực là Vương của Vương.