Lưu TửTinh: Mặc dù chả hiểu chuyện gì nhưng vẫn là nhận lấy lễ vật, bằng không người ta lại không vui...
Nhận lấy Túi Trữ Vật, hắn ta cười nói: “Không có gì! Ta thích nhất là giúp người!”
Khán đài: “...”
Ngũ Tà Môn: “...”
Bạch Lang Tông: “...”
Thật..Thật vô sỉ!
Trọng tài lắc lắc đầu, hét lên thông báo trận đấu kết thúc: “Ngũ Tà Môn thắng!!”
Lưu Tử Tinh không tiếp tục quan tâm Bạch Lang Tông nhóm người, hắn rời khỏi Chiến Đài.
Tiếp theo liền đi xem người khác thi đấu a!
Không nói một lời, chạy một đường thẳng tới khán đài Cá Nhân Chiến.
Phía bên này tương đối đặc sắc hơn, phần lớn Khí Vận Giả đều lựa chọn ở đây tranh đấu.
Lưu Tử Tinh nhớ không lầm thì Khí Vận Giả tổng cộng có hơn mười sáu người!
Ngũ Tà Môn 5 người!
Sát Tinh Điện 2 người!
Hàn Ma Tông 1 người!
Tuyệt Diệt Cung 3 người!
Tán Tu 5 người!
Lưu Tử Tinh bỗng cảm thấy có chút im lặng, Khí Vận Giả từ khi nào đã như rau cải trắng rồi a?
Bất quá hắn phát hiện, Khí Vận Giả cũng có this có that!
Giống như Triệu Vũ cùng Tống Tuyền Vi hai người này là kiểu sinh ra đã là nhân vật chính mệnh, khí vận bên người nồng đậm cực kỳ!
Ít nhất là so hắn hên...
Có vài cái Khí Vận Giả thực lực chả ra gì, giống như Sát Tinh Điện hai cái mặt hàng vậy! Gọi cái gì mà Song Vẫn Tinh Tử...
Lưu Tử Tinh tin tưởng nếu mình gặp hai tên này đơn giản 3 chiêu liền xong, hai tên này chỉ so bình thường thiên tài mạnh hơn một chút, nếu so với hàng Khí Vận Giả thì là đứng bét!
Ngoài ra cái kia Diệp Phi Phàm đến từ Tuyệt Diệt Cung! Nghe rất oai đúng không?
Nhưng cách chiến đấu của hắn...Emma khó tả...
Nhìn phía dưới Chiến Đài, Lưu Tử Tinh có loại mặt đen mà không làm gì được cảm giác.
Lần đầu tiên hắn còn thấy có kẻ tiện hơn mình!
Diệp Phi Phàm vừa chạy vừa nói: “Khụ khụ! Vị huynh đài này bỏ xuống đồ đao mới thành đạo! Ngươi đây là đi nhầm đường a!”
“Ta không nghe! Ta không nghe!!”
“Khụ khụ! Ngươi phải nghe!! Người ta nói chém chém giết giết là không nên! Người ta nói Ma Đầu là phải hòa hòa ái ái! Người ta nói con người là phải yêu thương nhau!”
“A!!! Phốc!!!” Thổ huyết, ngất đi...
Trọng tài khóe miệng run run tuyên bố Diệp Phi Phàm thắng: “Tuyệt Mệnh Cung Diệp Phi Phàm thắng!”
Lưu Tử Tinh ở trên khán đài tỏa ra bản thân rất im lặng, cái này võ công miệng lưỡi đều cao hơn cả hắn! Không đánh chỉ cần nói thì kẻ địch tự động thua!
Chả hiểu kiểu gì...
Diệp Phi Phàm một mặt thở dài: “Ai!! Quả nhiên là bị Nhân Quả cho phản phệ a! Làm nhiều việc ác, có ngày bị ác báo!”
Khán đài: Hắn là bị ngươi nói cho tức chết...
Phía bên Ngũ Tà Môn 4 cái Khí Vận Giả tương đối khả quan, người chơi hệ lửa quyết định nướng đối thủ ngay tại trận...
Chơi độc thiếu nữ thì tẩm ướp gia vị...
Tay Lái Xe Gắt Nhất Sài Gòn thì kinh tởm chết đối thủ! Cái này mặt hàng đích thực là từ Ngũ Tà Môn mà ra...
Đặc biệt nhất là Doãn Manh Tỷ!
Lưu Tử Tinh ánh mắt kinh dị, so với năm đó tên này cách chiến đấu quá quỷ dị đi a!
Doãn Manh Tỷ: “Tiểu ca ca, muốn vui vẻ một chút không~”
Đối thủ của ‘hắn’ như bị mê hoặc, hai mắt hiện tim tim cười ngu ngốc: “Hắc hắc! Mỹ nữ, tới a!”
Lưu Tử Tinh im lặng nhìn tiếp theo trang cảnh.
“Phốc!” Doãn Mãnh Tỷ tay đẫm máu, người kia hai chân thắt chật, mặt như nuốt chanh một dạng, quẫn bách vô cùng.
‘Hắn’ giơ lên trong tay chiến lợi phẩm về phía Lưu Tử Tinh trên khán đài, cười điên cuồng: “Hahahaha!! Ngươi thấy không! Ta đã làm giống y hệt ngươi năm đó làm với ta!! Hahaha!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Con mẹ nó, tên này bị ám ảnh tới điên rồi!
Thiếu niên bị Doãn Manh Tỷ cho hái đào lúc này hai mắt một đảo sau đó liền ngất đi.
Chung quanh khán đài đám người kỳ dị nhìn Lưu Tử Tinh, một loại quái dị khí tràng hình thành...
Lưu Tử Tinh: Đã nói là không cố ý mà...
Không được, không được! Bên Chiến Đài này không nên ở lâu! Ta phải rời đi!
Lưu Tử Tinh không nói một lời liền chạy, mặc kệ phía sau Doãn Manh Tỷ la hét điên cuồng.
Đi xem một cái khác Chiến Đài, Lưu Tử Tinh nhìn hai người đang chiến đấu trên sân liền mộng bức.
Who’s that pokemon! It’s Lưu Minh!
Lưu Tử Tinh: Cái đéo gì đang diễn ra vậy?
“Bành! Bành! Bành!” Lưu Minh dùng roi trong tay liên tục đánh đối thủ, sắc mặt cuồng loạn máu SM...
Phía khán đài đám người đi theo cuồng loạn cổ vũ: “Lưu Tiểu Thư tra tấn hắn a!!”
“Huấn luyện hắn thành cẩu cẩu!!”
“Lưu Tiểu Thư cố lên!!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Là ta không bình thường hay là do thế giới này điên? Và tại sao đối thủ của hắn mặt lại hưởng thụ như vậy???
Lưu Tử Tinh một mặt hoài nghi nhân sinh: “Lưu Gia ba đời đều huấn luyện ra kỳ hoa sinh vật...”
Chó phê lá đu đủ...
Cương Thi có huyết mạch S...
Chung quanh người ta toàn sinh vật kỳ hoa, mạch não khác người thường.
Lưu Tử Tinh: Thật bất đắc dĩ a!
Đợi đã! Lưu Minh là Cương Thi cũng không tính là Ngũ Tà Môn Đệ Tử, tại sao lại ở đây? Chắc chắn không phải đăng ký Tán Tu! Đế Quốc chắc chắn nhìn ra!
Nhìn đằng xa sắc mặt hưng phấn Tịnh Ninh, Lưu Tử Tinh: “...”
Lại là cái lão già này! Lần nào có xuất hiện của lão liền xem như lần đó không may!
Tịnh Ninh: “Đánh hắn! Đánh hắn! Biểu diễn ra Ngũ Tà Môn uy dũng!!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Quả nhiên ngươi là người đứng sau mọi việc!
Lưu Tử Tinh mặt đen đi lại: “Tịnh Trưởng Lão! Ngươi đem Lưu Minh vào đây? Hắn đó không phải Ngũ Tà Môn Đệ Tử a! Với lại hắn không phải người!”
Tịnh Ninh quay mặt nhìn hắn, sau đó thì cười nói: “Hắc hắc! Tiểu tử ngươi nói sai! Lão phu nói hắn là Ngũ Tà Môn Đệ Tử thì hắn chính là Ngũ Tà Môn Đệ Tử! Với lại, có ai giao luật rằng Cương Thi không được vào Ngũ Tà Môn sao?”
“...”
Nói đến không có đường đi, tốt cho một con cáo già!
Lưu Tử Tinh răng đau, thôi vẫn là tiếp tục xem đánh nhau a...
Nhưng vừa ngồi xuống thì đã bị Tịnh Ninh cho ngăn lại: “Tiểu tử ngươi làm gì thế?”
“Ngồi xuống xem đánh nhau.”
“Không! Không! Không! Ngươi không có thời gian để xem đánh nhau!”
“Thế ta làm gì?”
“A! Không phải trước đó người đòi một mình chấp hết sao? Tiếp tục đánh a!” Nói đến, lão chỉ về phía Tông Chiến Bảng.
Ngũ Tà Môn Vs Tuyệt Sát Độc Môn!
Lưu Tử Tinh: “...”
“Ta hồi nãy đã đánh một trận ngươi còn bắt ta đánh tiếp? Đây là đang bóc lột sức lao động biết không! Với lại có thể cho còn lại Đệ Tử cùng nhau tiến lên tại sao lại bắt mình ta đánh hết cả tông môn kẻ địch?”
Tịnh Ninh thở dài một tiếng: “Ngươi vẫn chưa hiểu thâm ý của ta sao...”
Lưu Tử Tinh ánh mắt hơi biến, chẳng lẽ là muốn rèn luyện mình nhưng như vậy cũng quá đáng a!
“Đơn giản thôi...Ta thích!!”
Lưu Tử Tinh: “....”
Ta cảm thấy ngươi có cái đó rất quái, như thể là đang công báo tư thù...
“Khụ khụ! Tịnh Trưởng Lão ngươi quên ta có thể thua sao? Ai da! Ta cái này sức yếu, già đến lưng đều khom, chắc trận này phải thua a!”
Tịnh Ninh: “...”
Hai người, hai cái âm bức đang so tài bản thân da mặt nhưng theo dấu hiệu này lão âm bức sắp thua tiểu âm bức...
Tịnh Ninh: “Ngươi có tin hay không Lão Phu đánh chết ngươi?”
Lưu Tử Tinh khóe miệng cong lên cái khinh miệt nụ cười: “Tin? Ngươi nghĩ ta Lưu Tử Tinh sợ sao?”
Tịnh Ninh: Không được! Tiểu tử này có chút cứng!
Lưu Tử Tinh điên cuồng cười: “Hahahaha! Ngươi tưởng ta sợ á!!!”
Tịnh Ninh: Chẳng lẽ hắn còn có chiêu thức ẩn giấu!!
“Đích thực là ta sợ...Ta đánh!”
Tịnh Ninh:Tử Tinh! Quay xe!
Lưu Tử Tinh rời đi, chỉ còn lại một mặt mộng bức Tịnh Ninh...
Sống ở trên đời, phải biết mềm biết cứng, như vậy mới sống lâu được! --- Ký tên: Lưu Tử Tinh!
Không lâu sau, tới phiên Ngũ Tà Môn cùng Tuyệt Sát Độc Môn ra sân.
Lưu Tử Tinh vuốt mái tóc, một mặt bình tĩnh nhìn trăm tên Tuyệt Sát Độc Môn.
Bộ dáng so Ngũ Tà Môn còn giống bọn nghiện...
Hai mắt quầng thâm như gấu trúc, cả người gầy đến chỉ còn da bọc xương...
Lưu Tử Tinh tiếp tục thực hành kế hoạch: “Khụ khụ! Xin hỏi chư vị có ai hút một thứ thuốc kỳ lạ giống như vậy không?”
Rút ra điếu cày, đằng sau Ngũ Tà Môn hét lên quái dị: “Ô ô ô! Thuốc Tiên!!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Câm mồm hết lại cho ta! Không thấy xấu hổ hay sao hả?
Tuyệt Sát Độc Điện từ từ đi ra một người, hắn ta cười quái dị: “Khặc khặc! Thứ này thì làm ăn cái gì! Muốn hút! Thì phải hút thứ này!!”
Nói xong hắn rút một vật!!
Lưu Tử Tinh đồng tử nheo lại! Làm sao có thể!
Đây không phải là thứ bột trắng mà đê tiện đại thúc rủ ta hút sao?
“Haha! Rất ngạc nhiên đúng không! Thứ này gọi Phấn Giã!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Mai Thúy...Đây đơn giản là Mai Thúy...
Thì ra ngoài Ngũ Tà Môn còn có một Tông Môn nghiện ngập chả kém là bao...