Tuyệt Sát Độc Điện phía bên kia nhìn điếu cày trong tay Lưu Tử Tinh thì khịt mũi coi thường: “Haha! Thuốc Tiên cái gì, đây đơn giản chỉ là rác rưởi nếu so sánh với Phấn Giã!”
Lưu Tử Tinh trợn mắt nhìn hắn một cái, không nói gì từ từ lui về sau, sau đó...Chạy...
Tuyệt Sát Độc Điện: “...”
Tiếp theo liền cười phá lên: “Haha! Người của Ngũ Tà Môn thật là một lũ yếu đuối! Chưa đánh đã chạy! Haha!”
“Haha! Còn Thuốc Tiên! Ta khinh!”
“Chỉ có Phấn Giã mới là chân ái!”
Lưu Tử Tinh chạy đến khán đài thì dừng lại, lấy ra bỏng ngô chuẩn bị đã lâu, vừa ngồi xuống thì hét lên: “Các ngươi nhìn cái beep!! Bọn hắn sỉ nhục thuốc tiên! Con mẹ nó nhào lên đè đánh bọn hắn cho ta!!”
Vốn dĩ đang mộng bức đám người của Ngũ Tà Môn nghe hắn la hét thì hai mắt phóng lên nộ ý, tóc trở nên dựng đứng, tia chớp lấp lóe khắp người...
Lưu Tử Tinh: Wow! Super saiyan!
“A!!!” Cả lũ hơn trăm người cùng rống lên giận dữ, dưới ánh mắt kinh hãi của trọng tài cùng với khán giả, Ngũ Tà Môn bọn nghiện phá cổng lao vào Chiến Đài.
Cảnh tượng trùng kích thị giác, so với mấy bộ phim về xác sống càng thêm xác sống...
Lưu Tử Tinh: Mở cổng! Thả chó!
Ngũ Tà Môn Đệ Tử: Gào! Gào!!
Trước ánh mắt sợ hãi của kẻ địch, Ngũ Tà Môn giống như chó dại một dạng, gặp người là cắn.
Một cái Đệ Tử của Tuyệt Sát Độc Môn tương đối xui xẻo, thế mà lại đứng khá gần phía trước...
Kết quả sao? Chính là bị chà đạp.
Lưu Tử Tinh ném luôn tô bỏng ngô vào Chiến Đài, hét lên cổ vũ cho đội nhà: “Đánh chết cha bọn chúng! Cho bọn chúng biết sức mạnh của dân nghiện chân chính đáng sợ tới mức nào!”
Khản giả bên cạnh: “...”
Năm nào cũng như thế, Ngũ Tà Môn quả nhiên kỳ hoa như lời đồn...
Ở trên Chiến Đài chịu Ngũ Tà Môn điên cuồng tàn phá, Tuyệt Sát Độc Môn cũng không chờ chết, bắt đầu tung ra đại chiêu!
Bọn họ dùng ánh mắt giao lưu, một người bên trong trầm trọng gật đầu.
Cả lũ hiểu ý, hai tay kết kỳ lạ ấn thuật, đồng loạt hét lên: “Cúc Tủy Thiên Hoa Độc!”
“Phụt!!!” Độc khí từ...Từ...Từ...Emma ta nói không ra!
Lưu Tử Tinh khóe miệng run run, hắn đột nhiên cảm thấy Ngũ Tà Môn so với Tuyệt Sát Độc Môn tốt hơn rất nhiều...
Nhóm khán giả: “...”
Cay...Cay con mắt!
“Mắt! Mắt ta!! Mắt ta bị thứ khí thế kì lạ đó cho ô nhiễm!! A!!” Một cái Ngũ Tà Môn Đệ Tử hét lên đau đớn.
Lưu Tử Tinh cho dù ở rất xa nhưng cũng thấy con mắt hơi cay, ở đây cay là cay tâm linh...
Phương thức chiến đấu này...Độc đáo!
Ngũ Tà Môn bắt đầu bị đè lên đánh, thứ khói độc đến từ cúc hoa của Tuyệt Sát Độc Môn quá mạnh!
Lưu Tử Tinh tâm lý xôn xao bất định, hắn là không muốn vào trong, mà cứ như vậy thì Ngũ Tà Môn sẽ thua mất thôi!
Gãi đến tóc tứ lung tung thì mắt hắn sáng lên, đối thủ chơi khói thì mình cũng chơi khói a! Chỉ cần cho bọn chúng đánh mất đi khứu giác đối với Cúc Hoa Khói Độc là được!
Lưu Tử Tinh đứng dậy ho khan một tiếng: “Khụ khụ! Chư vị Ngũ Tà Môn Đệ Tử nghe lệnh! Các ngươi thật muốn thua như vậy sao? Các ngươi muốn cha mẹ các ngươi thất vọng sao?”
Một Đệ Tử bên trong hét lên: “Ta không có cha mẹ!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Nói như vậy còn chưa có tác dụng...Ta mẹ nó, chơi với các ngươi tới bến!
“Haha! Đương nhiên không sao! Chẳng lẽ các ngươi muốn cho Thuốc Tiên thất vọng sao?”
“Thuốc...Thuốc Tiên?!” Ngũ Tà Môn nhóm đệ tử ánh mắt thắp lên ánh lửa, xem bộ dáng là đã bị hắn nói vào trọng tâm.
Lưu Tử Tinh trong lòng thở dài, bọn nghiện này thật là quá mức, nói nhiều như vậy mà kéo vào Thuốc Lào thì bọn chúng lại hăng say...
“Khụ khụ! Đúng vậy! Thuốc Tiên!” Vừa nói xong hắn rút ra hung thủ đã làm cho Ngũ Tà Môn đạo đức suy thoái...Điếu cày!
“Hô! Hô! Thuốc Tiên đại nhân!!”
“Thuốc Tiên đại nhân!!”
Ngũ Tà Môn đám người không nói một lời quỳ lạy trước điếu cày...
Khán giả: “...”
Tốt cuồng tín trận chiến!
Lưu Tử Tinh khóe miệng run run, bọn này nghiện đã vào máu!! Nếu theo tình hình này, chắc là hết cách trị rồi...
Dị giới suy đồi, thế giới này quá không bình thường!
Đã diễn thì diễn cho tới, Lưu Tử Tinh lại ho khan: “Khụ khụ! Còn không lấy ra bản thân thuốc tiên hút một điếu để chứng minh mình là tín đồ của ngài...”
Nói vài câu mà mặt hắn đỏ còn hơn quả táo, emma quá xấu hổ!
Nhất là cảm nhận đủ loại kỳ dị ánh mắt ghé qua, Lưu Tử Tinh thật muốn đào hố chôn đầu của mình...
Hức hức! Ta cũng không muốn đâu! Chỉ là tại bọn nghiện này!
Ngũ Tà Môn đám người trầm trồ, liếc nhau rồi hú lên quái dị: “Ô ô ô!!”
“Ô ô ô!”
“Ô ô ô!”
Lưu Tử Tinh: Lão tử cho các ngươi hút, chứ đéo phải làm bộ lạc da đỏ!
Nhớ lại lúc kia Hệ Thống nói [Nhân Sinh Bước Ngoặc: Bị bán vào Ma Môn]
Công nhận bước ngoặc thiệt đấy...Cuộc đời của ta cứ đi thẳng xuống như túi tiền vào mùa dịch của biết bao thanh niên...
Kỳ hoa thế giới, kỳ hoa tông môn, kỳ hoa bọn nghiện...
Thế giới này tại sao lại khác với trong tiểu thuyết miêu tả? Tiểu thuyết thường nói Ma Đạo lãnh khốc, thiện sát, thường lấy máu người làm tài nguyên tu luyện! Ma Đạo bên này là cái đách gì?
Nhìn bọn nghiện phía dưới Chiến Đài, Lưu Tử Tinh một mặt hoài nghi nhân sinh nhìn lên trời.
Đây thật là Ma Đạo sao? Đây thật là Huyền Huyễn sao? Tại sao ta thấy so với lũ Chính Đạo còn nhí nhó? Là ta điên hay thế giới này điên?
Nhớ lại kiếp trước đủ loại tiểu thuyết, người ta không phải là tàn nhẫn vô tình thì cũng là kiểu tràn đầy nhiệt huyết, phấn đấu tu luyện...
Ngũ Tà Môn biểu thị: “Hít hà! Thuốc tiên là số 1!”
“Hít!!! Bầu trời hôm nay thật nhiều sao!”
“Hít hà! Mụ mụ, ngươi không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ ngươi hồi hồn về thăm ta?”
...
Lưu Tử Tinh: Là phấn đấu, phấn đấu để hút thật nhiều...
Thấy bản thân đã hết tác dụng, Lưu Tử Tinh che mặt lại nằm dựa trên khán đài.
Thật xấu hổ, emma Ngũ Tà Môn!!
Cảm nhận đủ loại ánh mắt nhìn mình, rốt cuộc Lưu Tử Tinh nhịn không nổi, bụm mặt bỏ chạy.
Nhóm khán giả: Bóng lưng này...Thật tiện!
Phía dưới Tuyệt Sát Độc Môn thấy Ngũ Tà Môn nhởn nhơ trước mặt mình hút điếu cày thì ai này đếu giận tím mặt! Tức giận hét lên: “Cúc Tủy Thiên Hoa Độc!”
“Phụt!!” Khói độc lần này thải ra so với đợt trước càng nhiều, càng đậm! Xem ra trước khi đánh đối phương đã có chuẩn bị nên ăn rất nhiều!
Ngũ Tà Môn tay cầm điếu cày biểu thị: “Thuốc Tiên tại thân! Vạn độc bất xâm! Hít!!”
Thậm chí lần này hít vào so với trước càng phê pha.
Ngũ Tà Môn không có việc, ngược lại khán đài liền xong.
“Ọe!” Nôn mửa khắp nơi, mặt xanh lè, thậm chí có người thối tới ngất.
Trọng tài mặt cũng không tốt là mấy, khởi động phòng hộ đại trận.
Chiến đài bốc lên màn quang màu trắng, cuộc chiến của hai loại khói chính thức bắt đầu!
Phía bên Ngũ Tà Môn vẫn bình thường như cũ, còn phía bên Tuyệt Sát Độc Môn...Uhm? Tại sao lại ngất hết rồi?
Lưu Tử Tinh lúc này trở lại, sâu không lường được nói: “Ai! Quả nhiên kế hoạch thành công!”
Chúng khán giả sắc mặt một biến sau đó khâm phục nhìn Lưu Tử Tinh: “Quả nhiên liệu sự như thần! Biết kẻ địch độc khí cũng có hại với bản thân nên cho đồng môn của mình thuốc giải độc đợi khi phòng hộ đại trận xuất hiện thì khí độc sẽ bị ngăn lại! Tự mình hại mình!”
Lưu Tử Tinh gật gật đầu, trong lòng tràn đầy khó hiểu: Lão tử mới đi khóc xong, trở về rốt cuộc có chuyện gì?
Trọng tài: “Ngũ Tà Môn thắng!”
Ngũ Tà Môn: “Hô! Hô! Hô! Thuốc Tiên muôn năm!!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Bọn nghiện lý luận chả đâu vào đâu...
Đột nhiên dưới Chiến Đài có người hét lên: “Không tốt! Độc khí đã vào tới phổi!”
Lưu Tử Tinh nghi hoặc nhìn lại thì thấy vài vị mặc áo trắng nhân sĩ hét lên hoảng loạn.
Bị chính mình bom cho thúi chết? Wow, thật ngầu lòi!
Tịnh Ninh lúc này đi tới sau lưng hắn: “Tiểu tử, đi xuống cứu người, đây là vì một phẩn do ngươi gây ra!”
Lưu Tử Tinh: “???”
Ta thậm chí còn chưa đánh một ai được không?
Tịnh Ninh hừ lạnh, ném hắn xuống dưới.
Áo trắng nhân sĩ không nói gì, nhanh như chớp cho hắn mặc vào bộ đồ cách ly...
Lưu Tử Tinh: “...”
Tốt nhanh nhạy thao tác, đây là sợ ta chạy sao?
Nhìn trước mặt trăm người, Lưu Tử Tinh một mặt im lặng.
Mặc dù là cái Luyện Đan Sư biết một ít y thuật nhưng mà khói độc đều vào tới phổi không chịu ra, ta làm cách nào?
Đột nhiên nhìn bên cạnh một người Đệ Tử của Ngũ Tà Môn, Lưu Tử Tinh ánh mắt sáng lên, lấy độc trị độc!
Tuyệt Sát Độc Môn nhóm người cảm nhận được hắn ý tứ, khó hiểu bắt đầu điên cuồng run rẩy...