Lưu Tử Tinh: Chậc chậc! Đúng là khỏe lòng khỏe dạ~
Cảm giác trang bức này, thật phê a~
Nhóm người Ngũ Tà Môn ở đằng sau xì xào bàn tán: “Ta cảm thấy Xà Tâm Thú bộ dáng này rất đáng đánh!”
“Không phải đáng mà là nên đánh!”
Lưu Tử Tinh: Ta hi sinh tới như vậy mà...
Bĩu môi một cái, tại sao không có ai hiểu ra tâm ý của ta!
Hức hức, bảo bảo khóc, trong lòng bảo bảo vạn thứ khổ!
Lưu Tử Tinh thở dài một tiếng: “Ai! Nói thật nhá! Chư vị ở đây! Đều là rác rưởi! À nhầm! Chư vị ở đây! Ta rất kính trọng các ngươi!”
Vừa đánh vừa xoa, bản thân là cái yên tĩnh mỹ nam làm sao lại vì trang bức mà đánh mất hình tượng! Trước tiên trang bức tiếp sau xin lỗi! Ưu tú a!
Tịnh Ninh khóe miệng run run, hắn đôi lúc muốn bổ đầu của Lưu Tử Tinh ra xem bên trong chứa thứ gì, mạch não của hắn quá khác người a!
Bạch Nhãn Lang tức giận chửi: “Rốt cuộc ngươi có đánh hay không! Con mẹ nó! Không đánh thì cút đi!”
Lưu Tử Tinh: Tốt hung tàn chó dại, xem ra hôm nay lão phu Đả Cẩu Bổng lại phải tái xuất giang hồ!
Lưu Tử Tinh làm ra một cái tư thế quái dị, một chân đứng thẳng,hai tay giơ cao: “Các ngươi tới đi ứ hả! Để ta cho các ngươi xem Chim Hạc Bắt Cá Thần Công trấn môn Công Pháp của Ngũ Tà Môn ta mạnh đến mức nào! À mà quên! Ta mà ra tay là ngay cả ta cũng phải sợ hãi!”
Tịnh Ninh: “...”
Chim Hạc Bắt Cá Thần Công là cái quỷ gị? Ngũ Tà Môn còn có Công Pháp như thế?
Lưu Tử Tinh: Ngươi không hiểu! Đây là đánh đòn tâm lý!
Bạch Nhãn Lang tức giận bỏ lại đằng sau Bạch Lang Tông nhóm người, tay hóa lợi trảo lao về tấn công Lưu Tử Tinh.
Nhìn như chó dại một dạng Bạch Nhãn Lang, Lưu Tử Tinh khóe miệng cong lên khinh miệt nụ cười, bắt đầu múa một điệu múa kì quái: “Xem ta! Chim! Hạc! Bắt! Cá! Đả Cẩu Bổng!!”
Nói xong, Vạn Khí Binh lao ra hóa thành trường côn, Hắc Ám Hỏa Diễm đốt lên, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện...
“Bành!” Bạch Nhãn Lang bị đánh bay xa, nước mắt, nước dãi đều chảy...
Bạch Lang Tông: “...”
Chim Hạc Bắt Cá Thần Công đâu? Còn mẹ nó Đả Cẩu Bổng? Và thế đéo nào nó lại thành công???
Lưu Tử Tinh: Đã bảo là đánh vào đòn tâm lý...
Sờ sờ trong tay trường côn, chính là cảm giác này a! Đơn giản là phê~~~
Nhớ năm đó, có một con chó mực cũng như vậy.
Lưu Tử Tinh thở dài một tiếng: “Đã bảo rồi...Một khi ra tay, ta cũng sợ hãi!”
“...”
“Tốt...Tốt vô sỉ!”
“Một khi ra tay! Ta bị ngươi vô sỉ đến sợ hãi!”
“Đây không phải là người! Da mặt của người không dày tới mức này!!”
Ngũ Tà Môn Đệ Tử làm phản, bắt đầu lên án Lưu Tử Tinh.
Lưu Tử Tinh: “???”
Lão tử đây là hi sinh vì tông môn được không? Một mình ta chấp một ngàn chưa đủ sao mà các ngươi còn chửi? Có ngon thì xuống dưới đánh a!
Bạch Nhãn Lang chùi chùi trên môi máu tươi, tức giận chửi: “VÔ SỈ!”
Lưu Tử Tinh thở dài: “Mắng ta a! Các ngươi những cái mắt phảm người thường làm sao hiểu được kế hoạch tinh vi ở bên trong!”
Đã bảo là đánh vào đòn tâm lý!
Bạch Nhãn Lang tức đến cắn răng nghiến lợi, bất quá vừa rồi trải nghiệm để cho hắn biết bản thân cùng Lưu Tử Tinh khoảng cách.
Thế là hắn xoay người về phía Bạch Lang Tông nhóm Đệ Tử, chửi mắng: “Các ngươi còn nhìn cái gì? Nhanh xông lên đánh hắn cho ta!”
“Vâng!!” Mấy người này còn rất nghe lời, lập tức xông lên.
Lưu Tử Tinh thở dài một tiếng: “Ai! Hôm nay lão phu tuyệt học lại phải lộ một chút rồi!”
“Đến đây đi! Nồi Kem Lẩu Thái!” Cả người Chân Khí chấn động, u hàn khí tức lan tràn.
Bạch Lang Tông sắc mặt khó hiểu, trên đời này có Thần Thông hay Võ Kỹ tên ‘Nồi Kem Lẩu Thái’ sao?
Lưu Tử Tinh: Đánh vào đòn tâm lý aaaa!!! Cực Âm Băng Tuyết!
Ngũ Giai Thần Thông uy lực đếm không được, toàn bộ Chiến Đài từ từ kết băng, Lưu Tử Tinh cả người tỏa ra hàn băng làm không khí đều muốn đóng băng!
Trong chớp mắt, tuyết rơi!
Bạch Lang Tông nhóm người dừng lại, khó hiểu nhìn những hạt tuyết trắng trên không.
Có vài người gan khá to thế mà lại dám vươn tay lên chộp lấy những hạt tuyết này, gan càng to, chết càng sớm...
Không nói một lời, những người gan hơi bị to đấy lập tức biến thành băng điêu!
Lưu Tử Tinh: Đánh vào đòn tâm lý!!!
Chung quanh mọi người hít một hơi khí lạnh, mặc dù nó lạnh thật...
Bạch Lang Tông nhóm tâm lý như pha lê một dạng nổ tung, hoảng hết một nhóm: “Chạy a!!”
“Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!”
“A!! Tay ta! Tay ta! Uhm? Tay ta bình thường mà?”
“Tha mạng! Ta không muốn làm băng điêu!”
Lưu Tử Tinh: Các ngươi thật đáng hổ thẹn, hồi nãy nhiều người đòi đánh giết ta lắm mà! Chạy cái beep!!
Hai tay kết ấn, Chân Khí chấn động, Lưu Tử Tinh dùng ra Tứ Tượng Thiên Thủ!
“Mộc Độn...Phi! Thanh Long Thiên Thủ! Mộc Long Đằng!”
Tay hắn đánh mạnh vào mặt đất, ngay sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Phía rìa Chiến Đài một cái Bạch Lang Tông Đệ Tử đã chạy xuống thành công, đang khóc mừng rớt cả nước mắt: “Ô ô ô! Mụ mụ, ngài bảo bối nhi tử còn sống a!”
Đột nhiên! Hắn cảm thấy bên hông bị vật gì đó buộc chặt! Cả người từ từ nâng lên!
“...”
Nhìn xuống dưới, thấy mấy cây dây leo có bộ dáng như long lân đang trói chặt hắn từ từ nâng hắn lên Chiến Đài, Mộc Long Đằng: Are you sure about that?
“Tê!! Tốt tàn nhẫn!” Khán đài trực tiếp phát rồ cả lên, đây là tuyệt đường sống của người khác a!
Chung quanh Chiến Đài đều có Mộc Long Đằng xuất hiện, bọn chúng bao vây lấy toàn bộ Chiến Đài không có một tí khe hở!
Người của Bạch Lang Tông đương nhiên không ngồi chở chết, phản kháng a!!
Binh khí, lợi trảo, độc dược, đủ loại kỳ hoa cách thức...
Bất quá kết quả thì kiếm gãy, sứt móng, dùng độc dược thì bị Mộc Long Đằng cho uống ngược lại...
Nhìn đám người Bạch Lang Tông từ từ biến thành băng điêu, Lưu Tử Tinh không hiểu sao lại thấy có chút thành tựu.
A! Ta đây là đang sa đọa sao? Tại sao lại lấy mạng người ra làm thú vui! Bất quá! Ta thích!
Lưu Tử Tinh một mặt tràn đầy hứng thú nhìn đám người Bạch Lang Tông đau khổ chống đỡ, thậm chí còn lấy ra bắp rang vừa ăn vừa xem...
Tịnh Ninh: Lão phu cho hắn vào đây có phải hay không là quyết định sai lầm?
Ngũ Tà Môn đám người: “Không hổ là Xà Tâm Thú! Đều nhiều năm qua đi tính cách vẫn không hề thay đổi!”
Bên cạnh một cái gia nhập hơi trễ Sư Đệ hỏi: “Sư Huynh, tại sao gọi vị Sư Huynh ở dưới là Xà Tâm Thú?”
“Ai! Cái này phải kể về 3 năm trước! Ngươi biết Doãn Manh Tỷ Sư Tỷ không? Thực ra phía trước hắn là CON TRAI!!!”
“...”
Không hề hay biết, danh tiếng của Xà Tâm Thú lại lan xa, Đế Đô không lâu chỉ sợ không ai không biết con quái vật bán rẻ nhân tâm này!
Bạch Nhãn Lang nhìn đồng môn mình bị Lưu Tử Tinh cho làm thành tác phẩm nghệ thuật thì tức giận chửi: “Ngươi cái ác ma! Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta Bạch Lang Tông mọi người đều chết sao?”
Lưu Tử Tinh: “Ta còn chưa giết ai được không...”
“Với lại, ngươi cái Bạch Nhãn Lang thì nói gì đồng môn tình nghĩa!” Bĩu môi khinh thường! Chí mạng công kích!
Trong lòng Bạch Nhãn Lang hiện lên vô số câu nói: ‘Bạch Nhãn Lang bán tông...Bạch Nhãn Lang bán tông...”
Nhớ tới cái gì, hai mắt hắn đẫm lệ, rớt xuống hai hàng nhiệt lệ đau thương.
Không nói một lời, hắn trực tiếp quỳ xuống dập đầu cho Lưu Tử Tinh: “Xin ngươi! Làm ơn tha cho bọn họ! Bọn họ thực không có tội tình a!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Cái gì đang diễn ra? Người lái xe nhanh quá, ta còn chưa kịp đội nói vào!
Người phía trên khán đài bắt đầu lên án: “Ác Ma! Ngươi làm như vậy được sao?”
“Con mẹ nó! Ta chưa từng thấy tên nào ác như ngươi!”
“Cút đi! Nhân Bì Xà Tâm Thú!” Đệ Tử Ngũ Tà Môn cũng tạo phản...
Lưu Tử Tinh: “...”
Người khác chửi ta thì cũng thôi đi, các ngươi đám này đồng môn cũng chửi ta là dở rồi!
Lão tử hi sinh cho đã rồi lại bị chửi, hơi bị kỳ à nha!
Lưu Tử Tinh không nói gì, thu lại thần thông.
Bị kết băng đám người cũng nhờ hắn cưỡng ép giải trừ mà từ từ tan ra lớp băng kết bên ngoài.
Cũng vào lúc này một lão già đi xuống, hắn ta hòa ái nhìn Bạch Nhãn Lang: “Thiếu Tông Chủ, ngươi rốt cuộc cũng ngộ ra!”
Bạch Nhãn Lang nghẹn ngào gật gật đầu, sau đó ‘thâm tình’ nhìn Lưu Tử Tinh: “Ta đã hiểu rồi! Tất cả là nhờ vị huynh đài này!”
Lưu Tử Tinh: “???”
Ta có làm gì sao? Rõ ràng là không có được không!
Rồi bên trong lại thêm cái gì sáo lộ? Thiếu Tông Chủ bán chính mình Tông Môn? Má nó! Hơi bị hấp dẫn nha!
Lão già gật gật đầu, lấy ra một chiếc Túi Trữ Vật: “Cảm ơn tiểu huynh đệ! Đây là Bạch Lang Tông ta quà cảm ơn!”
Lưu Tử Tinh: Đánh con nhà người khác, người khác còn mang quà tới cảm ơn! Hít hà! Cảm giác này! Phê a!!!