Lương Húc Nhiên nghe cũng không nghe nốt, trực tiếp nhấn xuống cúp máy, quay người đi về trước cửa phòng.
Hắn tiếp tục nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Lâm Tiêu Dương nghe thấy động tĩnh cũng xoay người lại, ánh mắt chạm nhau, Lương Húc Nhiên vừa mới há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói gì.
Trái ngược với anh, Lâm Tiêu Dương lại gắng gượng ngồi dậy, "...Để anh chê cười rồi."
Lương Húc Nhiên bước nhanh tới đè lại thân thể cậu, nhấc tay đưa điện thoại qua, lúc mày hắn mới trù trừ mở miệng: "Anh đã nói với hai người họ, về sau họ sẽ không lại tìm em vì chuyện này nữa."
Lâm Tiêu Dương hơi bất ngờ ngước mắt, há hốc mồm, nữa ngày sau mới nói: "Có phải anh..."
"Không có gì." Lương Húc Nhiên ngắt lời, hắn hơi mất tự nhiên ngồi thẳng lên, ho nhẹ hai tiếng, "Chuyện đó... Em nghỉ ngơi đi, anh qua phòng bên cạnh, có chuyện gì nhớ gọi anhh."
Dứt lời hắn không đợi Lâm Tiêu Dương gật đầu, đã dùng tốc độ nhanh nhất quay người đi ra khỏi phòng.
Lâm Tiêu Dương ngồi trên giường, tay cầm điện thoại dường như còn đang run nhè nhẹ.
Trên chiếc di động như vẫn còn hơi ấm của người nào đó, cậu mở khóa màn hình, thấy thông báo Wechat của Lâm Hân Nhiên vẫn treo đầy màn hình như cũ, cậu nhíu mày đưa tay trượt đi, vừa dự định tắt máy nghỉ ngơi, bên ấy lại nhanh nhảu nảy thêm một tin nhắn.
Lâm Hân Nhiên cuối cùng cũng không tiếp tục dùng biểu tượng nhe răng cười, trái lại nói một câu rất bình thường: Mẹ bảo anh cứ dưỡng bệnh cho đỡ, khi nào rảnh bọn em đến thăm anh.
Lâm Tiêu Dương hít một hơi thật sâu tắt điện thoại, thầm liếc mắt, trong lòng tự nhủ mấy người nếu được thì tuyệt đối đừng đến.
Dạo này cơ thể cậu không ổn lắm, các cô ấy mà lại tiếp tục tới thăm, thì lại càng không yên ổn.
Huống chi việc Khương Phương và Lâm Hân Nhiên thay đổi thái độ lớn như vậy, căn bản không cần nghi ngờ gì, chắc chắn có thể suy ra Lương Húc Nhiên trước đó đã hứa hẹn cái gì tốt với các cô ấy. Mà nếu cứ như vậy... Vẫn khiến bản thân cậu cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Giữa lúc nghĩ như vậy, âm thanh của 007 trong đầu cậu lại vang lên: [ Báo cáo kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu thêm 3%, tiến độ trước mắt là 33%, không ngừng cố gắng nha thân ái ]
Lâm Tiêu Dương hơi giật mình, lập tức nói: "Cửa hàng hệ thống của mấy người... có gì có thể giúp tao sống lâu thêm mấy ngày không?"
[ Eeee... ] 007 như còn suy tư một chút, [ Cái này à... hình như đợi độ hảo cảm của ngài đạt tới 50% trở lên, mưới đủ mở vật phẩm mới này trong cửa hàng hệ thống ạ ~ ]
"Năm mươi%?" Lâm Tiêu Dương sửng sốt, nói cách khác bản thân cậu phải kiếm được thêm 17% điểm hảo cảo nữa. Mà bây giờ cậu thực sự nghĩ mãi mà không rõ, đến cuối cùng mình còn có thể sống đến lúc đó không.
Bệnh tình của bản thân ngày càng nghiêm trọng, sống một ngày ít đi một ngày. Lai thêm thái độ bây giờ của Lương Húc Nhiên đối với cậu căn bản càng khó nắm bắt, trước đó thiếu một chút thì cũng tràn ngập rủi ro có thể làm giảm độ hảo cảm, bây giờ lại tốt hơn. Khiến cậu được sủng mà sợ, kiểu thay đổi này rất nhanh nhưng cũng khiến cậu thót tim.
Bấy giờ cậu mới tắt đèn, chùm chăn, thu bản thân vào một không gian hẹp. Trong bóng tối và tĩnh lặng hoàn toàn, dường như chỉ làm đau đớn ngày đêm giày vò cậu càng thêm rõ ràng.
Không biết vì sao, hình như có cái gì đó trong đầu cậu đã thay đổi, không còn như dĩ vãng, theo thứ mà bản thân cậu vốn cho là phương hướng tiến tới.
Cậu lại khó có được ngủ mê man, lần này trong lúc ngủ mơ, cậu lại bắt đầu không an ổn.