Như thể những thứ nên xuất hiện không nên xuất hiện, lúc này lại mỗi lúc một phóng đại. Bao gồm cả trước khi bản thân cậu tới đây, tất cả những gì nguyên chủ Lâm Tiêu Dương đã trải qua.
Vốn dĩ cậu từng phun tào vô số lần vì những phiền phức mà Lâm Tiêu Dương mang tới cho mình, nếu như lúc đó hắn ta không chia rẽ Mạnh Phàm và Phương Húc Nhiên, hoặc là không đem tất cả cái nồi này vạ vào người mình, biết đâu cậu sẽ không cần phải liều mạng thừa sống thiếu chết như vậy.
Có thể đợi đến khi hắn ta thật sự đối mặt với cái chết, trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình từng ngày trôi qua, thậm chí cảm giác được qua rõ ràng sự thật rằng bản thân chẳng còn sống được mấy ngày, nhưng khi trực tiếp đối mặt với nó, ngay cả hắn cũng không biết vì sao lại nảy sinh dục vọng cầu sinh. Dường như cậu cũng không hoàn toàn là vì độ khó kinh hoàng của nhiệm vụ này.
Cậu nhìn thấy trong giấc mơ, càng giống như đang dùng góc nhìn thượng đế, để dõi theo quá khứ của Lâm Tiêu Dương thế giới này.
Trên băng ghế trước cửa phòng bệnh, hắn vò chặt tấm giấy xét nghiệm trong lòng bàn tay, trong mắt đỏ au không thể cho dấu. Một lát sau hắn mới như tiếp thu sự thật phũ vàng này, gấp tờ giấy mỏng tang lại, khi vừa muốn cất đi lại khựng lại, cuối cùng hắn lại đứng phắt dậy đi đến chiếc thùng rác bên cạnh, xé nát nó rồi ném vào trong.
Hắn lảo đảo đi ra cửa chính bệnh viện, trên con đường kẻ đến người đi như dòng nước, càng nổi bật dáng vẻ cô đơn.
Đúng lúc này cảnh tượng lại xoay chuyển, trước mặt cậu lại xuất hiện gương mặt của Khương Phương.
Chỉ là lúc này khuôn mặt này mang theo lời nói chanh chua hơn bất cứ lần nào, càng rẻ bỉu cậu không đáng một đồng một cắc.
Lâm Tiêu Dương thầm liếc mắt, muốn xoay người rời đi. Nhưng hai chân cậu lại như chết chân tại chỗ, căn bản không mảy may di chuyển.
Cậu chỉ có thể nghe Khương Phương vì chuyện của cậu và Lương Húc Nhiên, nói cậu thành một tiện nhân vô liêm sỉ bất chấp tất cả để bò lên giường.
Hình ảnh sau đó, chính là máu tươi chói mắt -- một tờ giấy đăng ký kết hôn, một vụ tai nạn giao thông, hoàn toàn đẩy cậu vào mê mang không thể quay đầu.
Lương Húc Nhiên nổi giận, Khương Phương mắng chửi, thêm cả nội tâm đầy tràn bất lực của nguyên chủ, trong nháy mắt tràn ngập trong khoang ngực cậu.
Đợi đến sau khi thân ảnh đơn bạc bị Lương Húc Nhiên hung ác đẩy qua một bên, thân thể cậu vốn không thể gánh vác sức nặng của chính mình mà ngã chúi vào góc bàn, rồi lảo đảo ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
Cậu hiểu, sinh mệnh của khối thân thể này lúc đó, đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Cuối cùng tất cả mọi thứ, cậu đều đã trải qua, ở trong thân thể nguyên chủ, thay cậu ta trải nghiệm những thứ kia.
Cậu còn có thể làm gì đây?
Chỉ có thể thay thế cậu ta, sống thay khoảng thời gian kia, thay cậu ta chịu đựng sự giày vò này thôi. Rồi kết cục cũng chỉ có thể giống như cậu ta, tan biến vào hư vô.
Hình ảnh cuối hiện lên trong tức khắc, rốt cục cậu cũng có thể hoạt động bình thường, giãy dụa tỉnh lại.
Cậu vừa muốn ngồi dậy, mới chỉ gượng ngồi dậy, dạ dày đột nhiên lại co quắp. Đương lúc cậu không tự chủ được mà ngã trở về, cơ thể đột nhiên được một lực đạo đỡ lấy.
Cậu có thể đoán được là ai, nhưng vẫn hơi hoang mang vì sao Lương Húc Nhiên lại xuất hiện ở đây như vậy.
Giọng nói bên tai cậu mang theo chút vội vàng, Lâm Tiêu Dương miễn cưỡng mở mắt, liền thấy khuôn mặt tràn ngập lo lắng của hắn, so với trong mơ khác nhau một trời một vực.
Cũng chính vào lúc này, cậu mới mơ hồ nhớ ra, còn có một tờ giấy đăng ký kết hôn như thế.
Giấy đăng ký kết hôn của nguyên chủ và Lương Húc Nhiên.
Vừa mới đó, cậu còn từng lật xem qua nội dung trong đó. Chỉ là sự việc đã qua lâu như vậy rồi, cậu suýt nữa đã quên béng nó.