Lâm Tiêu Dương vừa bật chế độ im lặng nên không để ý tới, lại lập tức bị một hồi chuông báo điện thoại rung đến độ không thể không ngồi dậy thêm lần nữa. Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, cậu chỉ hận vừa nãy không trực tiếp tắt máy, đỡ phải để cho Lâm Hân Nhiên như cô hồn bất tán.
Chỉ là khi vừa muốn dùng chăn mền bịt kín đầu, không để ý tới âm thanh đó nữa, Lâm Hân Nhiên lại vô cùng kiên nhẫn tiếp tục gọi một cú điện thoại. Ngay khi Lâm Tiêu Dương vừa mới cầm di động lên, Lương Húc Nhiên đột nhiên đẩy cửa bước vào.
"Làm sao vậy?"
Lương Húc Nhiên thấy cậu cầm điện thoại, dáng vẻ do dự không biến nên nhận hay không, không khỏi nhíu mày. Hắn bước nhanh đến cầm lấy di động, đập vào mắt chính là ba chữ Lâm Hân Nhiên trên màn hình.
Lâm Tiêu Dương ngước mắt dòm sắc mặt hắn, quả thật không ngoài dự đoán trở nên âm trầm, thậm chí còn có xu hướng ngày càng đen hơn.
Ngay sau đó thì đối diện với ánh mắt của cậu.
"..." Lâm Tiêu Dương nhất thời im bặt, yên lặng nửa ngày sau mới nói: "Hôm qua em vẫn luôn không trả lời, đoán chừng... chắc hắn là từ chuyện lần trước mà."
Sắc mặt Lương Húc Nhiên quả nhiên lại đen thêm.
Ngay sau đó hắn đưa tay vạch một đường nhận cuộc điện thoại, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Lâm Hân Nhiên đầu bên kia vốn đang nóng lòng muốn mở miệng, nghe thấy một tiếng kia thì lập tức nuốt lại toàn bộ lười tính nói, khiến nó nghẹn họng gần chết.
"Húc... anh Húc Nhiên?" Giọng nói chuyện của Lâm Hân Nhiên bên đầu kia cũng thay đổi, "Anh hai không ở đấy sao?"
"Tìm em ấy làm gì?"
Lâm Hân Nhiên cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, hơi lúng túng mở miệng: "À... cũng không có gì, em tìm anh trai em có chút chuyện mà."
"Có lời gì thì có thể nói với anh." Giọng điệu Lương Húc Nhiên lạnh băng, không biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt hướng về phía Lâm Tiêu Dương đang cuộn người thành một đoàn, "Em ấy bây giờ không tiện nghe."
Lâm Hân Nhiên chết chân tại chỗ ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn chẳng nói được gì.
Vừa lúc này, Khương Dương nhìn nét mặt nó như vậy, cũng không nhịn được có chút tò mò, tiến tới hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm hân Nhiên chỉ chỉ màn hình điện thoại, làm khẩu hình, "Là anh Húc Nhiên"
Khương Dương thấy thế cũng nhíu mày, đưa tay nhận lấy điện thoại trong tay nó, "Húc Nhiên à, Dương Dương có đang ở cạnh con không?"
"Em ấy ở đây." Dù đầu bên kia là Khương Dương, thái độ của Lương Húc Nhiên cũng chẳng có lấy nửa phần tốt đẹp, "Bà có lời gì thì trực tiếp nói với tôi."
"Chuyện này có hơi..." Khương Dương nghe vậy cũng do dự, "Chuyện này không tiện lắm...Mẹ muốn nói chuyện riêng với nó, một lúc là được, không quấy rầy các con đâu."
Lương Húc Nhiên hít một hơi thật sâu, sự thiếu kiên nhẫn dưới đáy mắt càng lúc càng hiển hiện, hắn quay lưng đi ra cửa phòng, rón rén đóng cửa lại, rồi mới tiếp tục vừa đi ra xa vừa nói: "Nếu bà không có việc gì, thì sau này không cần gọi điện đến đây nữa."
Hắn nói rồi tính cúp điện luôn, Khương Dương bên kia vội vàng gọi với lại, hình như còn do dự một hồi lâu, lúc này mới nói: "Chuyện này... cũng không có gì, vừa hay, dù sao hai đứa các con cũng coi như ván đã đóng thuyền rồi, thì cũng không thể ngăn cản dì liên lạc với nó được..."
"Tiền sinh hoạt bao gồm cả chi tiêu tháng này, tôi đã đánh tiếng cho trợ lý chuyển khoản theo tháng tới thẻ của bả." Vẻ chán ghét trên mặt Lương Húc Nhiên ngày càng đậm, giọng nói đều mang theo chút thiếu kiên nhẫn, "Nhưng đổi lại, từ nay về sau, bà cũng không cần phải tìm em ấy nữa."
Khương Dương nghe xong còn ngẩn người, tiếp đó là đầy miệng đáp ứng, giọng điệu vô cùng nhẹ nhõm: "Vậy dì sẽ không quấy rầy hai đứa nữa, chuyện này..."