Lạc Nguyệt

Chương 16



Hình ảnh trong giấc mơ lại hiện về trong đầu tôi.

Anh ta đứng ngoài phòng cấp cứu, cùng với anh trai tôi, đôi mắt đầy dịu dàng yêu thương nhìn Lâm Tửu đang được đẩy ra khỏi phòng.

Nhưng khi nhắc đến tôi, giọng nói anh ta lại lạnh lẽo đến thấu xương:

“Tôi chưa bao giờ hối hận.”

Mười lăm năm đẹp nhất của cuộc đời tôi.

Tôi đã trao đi tình yêu cuồng nhiệt và chân thành nhất.

Lại đặt nhầm vào một kẻ như anh ta.

Tôi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Ngay trước khoảnh khắc anh ta định dùng sức đập mạnh chân tôi vào lan can, tôi rút chân lại, thoát khỏi tay anh ta một cách bất ngờ.

“Đồ vô dụng.”

Cổ chân bị trật đau đến mức tôi gần như nín thở.

Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng, nhân lúc Giang Thiêm còn chưa kịp phản ứng, liền túm lấy tóc anh ta, kéo mạnh rồi đập đầu anh ta vào lan can sắt.



“Đồ thấp hèn, muốn hại tôi thêm lần nữa? Nằm mơ đi!”

Đầu anh ta đập mạnh vào thanh sắt, phát ra một tiếng “cốp” đây chát chúa.

Trán anh ta đập vào góc nhọn, m.á.u tươi lập tức trào ra, chảy dọc xuống gương mặt, từng giọt, từng giọt rơi xuống áo.

“… Tâm Tâm…”

Tôi thở hổn hển, buông tóc anh ta ra rồi đứng dậy.

Cổ chân bị trật vẫn không ngừng đau nhức, nhưng giờ chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy đau đớn và mờ mịt của anh ta, chậm rãi nở một nụ cười.

“Thật cảm động, chàng tiểu thiếu gia của tôi ạ. Không tiếc hy sinh chính mình, cũng muốn khiến tôi hủy hoại ở đây, để giành cơ hội cho đóa hoa nhỏ của anh sao?”

“Đây là lời cảnh cáo của Lục Tâm Đình cho tôi đúng không? Hai người đã bàn bạc từ trước để cùng nhau chia sẻ cô ta à?”

“Thật ghê tởm.”

Tôi nhấc váy lên, lau đi những vệt m.á.u trên mặt anh ta, để lại những vết bẩn loang lổ trên chiếc váy nhạt màu.

Sau đó, tôi để anh ta lại đó, bước dọc theo sắc trời dần tối, chạy về phía lễ đường lớn.



Từ xa, tiếng đàn piano vang lên trong không khí.

Quả nhiên Lâm Tửu vẫn chơi bản nhạc đó.

“Clair de Lune” của Debussy.

Cô ta ngồi trước cây đàn piano trắng tinh trên sân khấu, mặc chiếc váy dạ hội màu bạc lộng lẫy.

Sân khấu xung quanh tối đen, chỉ có một luồng sáng từ đèn rọi chiếu lên cô ta, như một vì sao duy nhất tỏa sáng trong màn đêm.

Giống như kiếp trước, khi cô ta giẫm lên m.á.u thịt của tôi tại tiệc đính hôn mà đi lên, đẹp đến mức chói lòa.

Tôi chạy dọc theo lối đi hẹp giữa hai hàng ghế khán giả, đẩy ngã những nhân viên bảo vệ và MC đang cố ngăn cản mình.

Tôi nhảy lên sân khấu.

Đứng ngay dưới ánh đèn duy nhất, tôi đá Lâm Tửu ngã xuống, đ.ấ.m mạnh vào cây đàn piano.

Trong ánh mắt đờ đẫn đầy bàng hoàng của cô ta, tôi bắt đầu gào lên:

“Đàn đàn đàn, tao cho mày đàn này!”

“Dám sai thằng ch.ó con của mày đến hại bà đây, mày còn ngồi đây mà đàn cái quái gì chứ!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv