Tôi dĩ nhiên hiểu rõ mọi chuyện đã được sắp xếp kỹ lưỡng như thế nào.
Người thầy từ Ban đặc cách mà anh trai tôi, Lục Tâm Đình, mời đến, đang ngồi ngay hàng ghế chính giữa khán phòng.
Kiếp trước, sau khi nghe xong bản “Clair de Lune” của Lâm Tửu trong buổi diễn này, thầy ấy đã tiếp cận cô ta ngay sau khi chương trình kết thúc, hỏi liệu cô ta có đồng ý nhận suất đặc cách duy nhất không.
Lâm Tửu đồng ý.
Đó chỉ là bước khởi đầu cho con đường rực rỡ của cô ta.
Sau đó, dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Lục Tâm Đình, cô ta nhanh chóng trở thành học trò cuối cùng của một bậc thầy âm nhạc tầm cỡ.
Còn tôi, vì một vai diễn cần hóa thân thành thiên tài piano mắc chứng tự kỷ, đã được quản lý sắp xếp để tìm đến bậc thầy ấy học hỏi.
Nhưng chỉ vừa tình cờ chạm mặt Lâm Tửu một lần, buổi tối hôm đó, tôi đã bị anh trai mình chặn ngay trước cửa nhà.
Ánh mắt đầy ghê tởm của Lục Tâm Đình như muốn xé nát tôi:
“Lục Tâm Hỉ, em làm đủ chưa?”
“Chỉ vì em thua kém A Tửu ở mọi mặt, nên em hận cô ấy đến mức phải xé nát cả bản nhạc viết tay dâng thầy của cô ấy sao?”
“Thật là một đứa con gái tệ hại.”
Tôi ngẩn người vài giây, đến khi kịp phản ứng lại, định mở miệng giải thích thì đã bị anh ta giơ tay ngăn cản:
“Dối trá!”
“Những lời em nói, một chữ tôi cũng không tin.”
...
Âm thanh xôn xao từ khán phòng kéo tôi ra khỏi hồi ức.
Giữa những tiếng hét thất thanh, có người kêu lên:
“Máu! Trên váy cô ấy có rất nhiều máu!”
Máu hòa lẫn với bụi bẩn, loang lổ trên chiếc váy dạ hội, tóc tai tôi bù xù, mắt cá chân thì sưng vù.
Tất cả mọi chi tiết trên người tôi đều chứng minh cho sự thật của những lời tôi vừa nói.
Lâm Tửu chống vào ghế đàn, loạng choạng đứng dậy.
Ánh mắt căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống tôi của cô ta chỉ lướt qua trong tích tắc, sau đó nhanh chóng quay trở lại với dáng vẻ yếu ớt, vô tội thường ngày.
Cô ta nhẹ giọng, tỏ vẻ đáng thương nói:
“Bạn học Lục, tôi không biết bạn đang nói gì. Có lẽ đây là một sự hiểu lầm.”
“Nhưng hiện tại đang là buổi biểu diễn của tôi, vì tôn trọng khán giả, bạn không nên hành động lỗ mãng như vậy.”
Từ hàng ghế khán giả, Lục Tâm Đình giận dữ đứng bật dậy, lớn tiếng quát:
“Lục Tâm Hỉ! Em điên rồi à!!”
Tôi chẳng thèm quan tâm.
Đẩy Lâm Tửu ra xa, tôi ngồi xuống ghế đàn, bắt đầu chơi bản “Định mệnh” của Beethoven.
Kiếp trước, để hóa thân chân thực nhất cho vai diễn, không cần dùng diễn viên đóng thế, tôi đã bỏ ra ba tháng miệt mài học bản nhạc này.
Dù không thể gọi là tinh thông, nhưng trong khung cảnh như hiện tại, nó đã đủ sức gây chấn động.
Âm thanh mạnh mẽ, cuồng nhiệt vang lên giữa khán phòng tĩnh lặng, xuyên qua từng hàng ghế, dội vào mái vòm cao rộng.
Khi bản “Định mệnh” kết thúc, tôi xoay người nhìn thẳng vào Lâm Tửu, dõng dạc:
“Cô phá hủy tiệc sinh nhật của tôi, ly gián tôi và anh trai, vu khống tôi trước mặt bạn bè, người thân – tất cả những điều đó chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ trả lại bằng cách riêng của mình.”
“Nhưng cô sai khiến Giang Thiêm đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống, muốn làm gãy chân tôi để tôi không thể xuất hiện trên sân khấu này—“
Tôi ngừng lại, ngắm nhìn gương mặt đang tái nhợt đi của cô ta, bật cười khinh bỉ:
“Đàn piano là thứ cô tự hào nhất, vậy mà đến cả dũng khí đứng chung sân khấu thi đấu với tôi, cô cũng không có sao?”