Đến ngày diễn văn nghệ kỷ niệm thành lập trường, tôi tình cờ gặp Lâm Tửu bên hồ nhân tạo trong khuôn viên.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu bạc, đơn giản nhưng đầy xa hoa, trên cổ còn đeo thêm một sợi dây chuyền kim cương đắt đỏ.
Tôi thừa biết, đa phần là do Lục Tâm Đình mua để an ủi cô ta.
“Lục Tâm Hỉ, mày nghĩ danh phận thiên kim nhà họ Lục có thể bảo vệ mày mãi sao?”
“Mày bắt nạt tao bao lâu nay, thật sự nghĩ tao sẽ không phản kháng sao?”
“Tao sẽ khiến mày phải trả giá gấp ngàn lần, vạn lần.”
“Cho dù mày biết quan hệ giữa tao và Giang Thiêm thì sao chứ? Anh ấy yêu tao, anh trai mày cũng chỉ yêu tao.”
“Loại người như mày, vốn dĩ không bao giờ nhận được tình yêu của bất kỳ ai.”
Cô ta lảm nhảm một tràng dài, tôi chỉ cười nhạt, đáp đúng một câu:
“Nước trong nhà vệ sinh có ngon không?”
Sau đó, nhìn sắc mặt cô ta đột nhiên biến đổi, tôi quay người rời đi.
Đến chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên bầu trời.
Tôi và các bạn nữ trong đội múa thay xong trang phục biểu diễn, tay nâng váy chạy từ phòng tập múa đến hậu trường.
Đi được nửa đường, tôi phát hiện đạo cụ dùng để kết thúc màn trình diễn bị mất.
“Có phải để quên trong phòng tập không?”
Sau khi nhớ lại, tôi quyết định quay lại tìm.
Tô Lam hỏi:
“Có cần tôi đi cùng không?”
“Không sao, đồ cũng không nặng, một mình tôi mang được.”
Tôi cười đáp: “Mọi người cứ đến hậu trường trang điểm trước, rồi nhờ thầy phụ trách sắp xếp thứ tự đạo cụ giúp nhé.”
Tòa nhà tổ hợp rộng lớn trống trải và im lặng.
Tôi xách chiếc váy lấp lánh ánh vàng, bước nhanh lên cầu thang.
Nhưng khi sắp tới tầng của phòng tập múa, tôi chợt dừng lại.
Trên cầu thang trước mặt, chỉ cách vài bước, có một người đang đứng.
Ánh nắng chiều rực rỡ hắt qua cửa sổ, chỉ chiếu sáng nửa khuôn mặt anh ta, còn lại chìm trong bóng tối.
Giang Thiêm.
Anh ta cất giọng trầm thấp, như đè nén cơn mưa sắp ập xuống:
“Tâm Tâm, em định làm gì?”
“Liên quan gì đến anh, tránh xa ra.”
Tôi hất tay, định bước qua anh ta để lên tầng trên.
Nhưng vai tôi bất ngờ bị siết chặt bởi một lực mạnh mẽ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi suy nghĩ tôi như bị trì trệ lại. Khi phản ứng lại, thân thể tôi chợt hẫng, cả người đã bị đẩy ngã ngửa ra sau.
Phía sau là hàng chục bậc cầu thang cao chót vót.
Lưng tôi đập mạnh xuống đất, cả người lăn xuống những bậc thang lạnh lẽo.
Trong cơn đau như xé, tôi ngã xuống bên cạnh lan can sắt, mắt cá chân phát ra âm thanh rạn vỡ nhẹ nhàng như tiếng thủy tinh nứt.
Giang Thiêm từ từ bước xuống bậc thang, dừng lại bên cạnh tôi.
Anh ta vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt bình thản nhưng ngập tràn bi thương.
Nhưng giọng nói khi cất lên lại lạnh lẽo đến tê người:
“Tâm Tâm, đừng trách anh.”
“Từ lúc sinh ra, em đã có tất cả. Dù bỏ lỡ cơ hội lần này, em vẫn có rất nhiều con đường để đi.”
“Nhưng A Tửu không giống em.”
“Cô ấy đã làm hết sức trong khả năng của cô ấy.”
Nói xong, anh ta nắm lấy mắt cá chân đã bị trật của tôi.
Rồi dùng sức đập mạnh chân tôi vào lan can sắt bên cạnh.