Là Món Quà Của Tôi

Chương 7



Tôi nhanh chóng báo cáo tiến trình này cho bạn thân.

"Cậu sờ được cơ bụng của chồng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hí hí!!" Lâm Tinh nhắn.

"Tớ cũng nghĩ vậy a a a," tôi gửi kèm một sticker mặt đỏ bừng.

Từ hôm đó, tôi thường xuyên tìm Tạ Lễ nói chuyện, lúc anh ấy không bận thì sẽ trả lời tôi rất nhanh, lúc bận thì khi trả lời sẽ thêm một câu "Anh xong việc rồi", rồi mới nhắn tin cho tôi.

Không hiểu sao lại có cảm giác an tâm như được báo cáo vậy.

Hôm nay ngoài trời mưa to như trút nước, tôi ở phòng khách xem lại video livestream của Tạ Lễ, miệng cười ngoác đến tận mang tai.

Lúc này có người đang bấm mật mã cửa, chắc là anh trai tôi tan làm rồi.

Tôi nhanh chóng tắt điện thoại.

Anh trai tôi ướt sũng bước vào, tóc tai dính bết vào đầu, trông như con gà rù: "Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt."

"Anh, anh đi đâu đấy?"

Đằng sau anh ấy còn có một người. Lời tôi định nói để trêu chọc anh trai đang đến bên miệng lại dừng lại.

Người bước vào ngay sau đó, là Tạ Lễ.

Có lẽ vì nhớ anh ấy quá, tôi buột miệng: "Chồ..."

Chết rồi!!

Ngay sau đó, tôi phanh gấp: "Lão Tạ! Lâu rồi không gặp!" (lão công gọi sang lão Tạ chống cháy nha ce)

Nghe thấy tôi gọi anh ấy là "lão Tạ", Tạ Lễ có vẻ ngạc nhiên, những giọt nước theo chiếc cổ thon dài của người đàn ông trượt vào cổ áo đồng phục, ướt sũng.

Anh ấy bất lực cụp mắt xuống: "Mới mấy ngày không gặp, đã không gọi anh là anh rồi sao?"

Anh trai tôi mỉm cười hài lòng: "Chắc là cuối cùng cũng nhận ra sự thật là anh trai ruột của em tốt hơn rồi đúng không?"



Tôi ngượng ngùng mím môi, nhỏ giọng gọi: "Anh Tạ Lễ."

Bộ đồng phục ướt sũng dính vào người anh ấy, dưới bờ vai rộng thẳng, mơ hồ lộ ra cơ n.g.ự.c săn chắc, tôi ngại đến mức không dám nhìn lên.

Ông trời cũng quá thương tôi rồi, vừa vào đã cho tôi xem cảnh tượng nóng bỏng thế này.

"Ừm." Anh ấy đáp.

"Vậy hai anh vừa đi đâu đấy?" tôi hỏi.

"Ngoài trời mưa to, có người bị ngã ở khu chung cư, miệng cống bị tắc nghẽn, bọn anh đi xử lý một chút." Tạ Lễ nói: "Mưa to quá, nên đến nhà em trú mưa trước."

"Vậy hai anh mau đi tắm đi."

Tạ Lễ tắm ở phòng tắm chung, anh trai tôi tắm trong phòng riêng của anh ấy.

Lúc anh ấy bước ra, mái tóc đen nhánh ướt nước được vén ra sau, để lộ vầng trán sáng sủa tuấn tú.

Ngũ quan sau khi tắm rửa càng thêm rõ ràng và cân đối, trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

Là mùi sữa tắm hương đào mà tôi đã mua!

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy ngón út của anh ấy có một vết thương, vết thương đỏ tươi.

"Anh Tạ Lễ, tay anh bị thương rồi." Tôi nhíu mày.

Anh ấy cúi đầu nhìn, lau đi giọt m.á.u rỉ ra từ vết thương trên đầu ngón tay: "Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."

"Không được, anh đợi em một chút." Tôi quay người đi vào phòng, lấy một miếng băng cá nhân hình gấu nhỏ của tôi.

Tôi cũng không để ý nhiều, ngồi sát bên cạnh anh ấy, xé miếng băng cá nhân in hình gấu nhỏ: "Anh ơi, anh đưa ngón tay ra đây."

Ngón tay của anh ấy rất đẹp, xương ngón tay thon dài.

Chỉ là có một vài vết sẹo nhỏ cũ, tôi thấy đau lòng quá, tôi cẩn thận dán miếng băng cá nhân lên vết thương: "Xong rồi."

"Cảm ơn em, Vị Tuyết."



"Không có gì đâu ạ." Tôi mỉm cười ngẩng đầu lên, nhưng vì đứng quá gần, trán tôi lướt qua... môi của Tạ Lễ.

Giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, mềm mại vô cùng.

Tôi cúi đầu thật nhanh, vô cùng bối rối, trong đầu như có hàng ngàn pháo hoa cùng lúc nổ tung.

Anh ấy cũng ngẩn ra nửa giây, sau đó khẽ nói: "Xin lỗi."

Đúng lúc này, anh trai tôi bước ra ngoài.

Tôi vội vàng chạy về phòng, thở từng hơi dồn dập, như một con cá mắc cạn vừa được thả về nước.

Trần Vị Tuyết! Cố lên một chút có được không!

Tôi nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc cho bạn thân.

Bên ngoài, tôi nghe thấy giọng anh trai ngạc nhiên thì thầm: "Hai người thì thầm gì đấy."

Tôi hé cửa, giữ lại một khe hở nhỏ, dựng tai lên lắng nghe, đầy hồi hộp.

"Không có gì." Giọng Tạ Lễ nhàn nhạt, "Trần Nhược Trần, em gái cậu trông cũng khá ngoan đấy."

Anh trai tôi nói: "Vậy chắc chắn là nó giả vờ đấy, bình thường nó đối xử với tôi hung dữ lắm, cậu không biết đâu."

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y sau cánh cửa.

Tạ Lễ đáp lại một cách tự nhiên, cười nói: "Như vậy chẳng phải rất đáng yêu sao?"

Anh ấy đang khen tôi kìa.

Cái nóng ở vành tai dần lan ra khắp mặt, nhịp tim vừa mới bình ổn lại, giờ lại bắt đầu đập loạn xạ.

Vừa lúc đó nhận được tin nhắn trả lời của bạn thân: "Chẳng phải chỉ là vô tình chạm môi thôi sao, căng thẳng gì chứ, cậu phải biết là tương lai hai người còn chạm môi cả ngàn cả vạn lần nữa đấy!"

Có lý, tôi thấy nhẹ nhõm!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv