Là Món Quà Của Tôi

Chương 8



"Trần Vị Tuyết, ra phơi quần áo đi." Một lúc sau, anh trai tôi nói ở cửa phòng: "Anh mày đi nấu cơm đây."

Anh trai tôi gọi tôi ở bên ngoài, tôi cẩn thận mở cửa phòng khách, trước tiên thăm dò tình hình.

Tạ Lễ ngửa đầu dựa vào ghế sofa, dường như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc cổ tạo thành những đường nét đẹp mắt.

Tôi điều chỉnh lại nhịp thở rồi bước ra, lấy quần áo từ máy giặt mang ra ban công. Đang phơi thì Tạ Lễ bước ra.

"Để anh giúp một tay." Anh ấy nói.

Tim tôi lại đập thình thịch.

"Không cần đâu anh, em phơi sắp xong rồi." Vừa nói, tôi vừa cúi người xuống lấy món đồ cuối cùng trong thùng.

Ơ... Cái này hình như, hình như là đồ lót của Tạ Lễ.

Tôi ngước mắt lên chạm phải ánh mắt của anh ấy, rồi lại nhanh chóng quay đi.

Sao lại đúng lúc này chứ, muốn khóc quá.

Sau đó, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhanh như chớp phơi chiếc quần lót đó lên.

Không biết có phải tôi ảo giác không, hình như Tạ Lễ cũng hơi ngại, anh ấy đưa tay lên sờ mũi.

Thì ra không chỉ mình tôi biết xấu hổ, ngay cả Tạ Lễ, cũng có lúc ngại ngùng.

Rồi, tôi lại len lén nhìn đôi môi anh ấy.

Đôi môi người đàn ông mỏng mỏng, cong cong như hình cánh cung.

Đúng vậy, sau này còn phải hôn cả ngàn cả vạn lần nữa.

Bây giờ, hôn trước một cái, thì đã sao!

....................

Hôm nay, tôi ra ngoài. Có một bà cụ chạy ra từ khu chung cư, vẻ mặt hớt hải.

Suýt chút nữa bà cụ bị vấp ngã, tôi vội vàng bước tới đỡ bà.

"Cháu gái, cháu có biết cách gửi tiền trong sổ tiết kiệm vào ngân hàng không?" Bà cụ nắm lấy cánh tay tôi hỏi.

"Dạ, cháu biết ạ, sao thế bà?"



"Con trai bà... nó gây ra chút chuyện, nói là bây giờ cần gửi tiền gấp."

"Bà ơi, bà đừng lo lắng, cháu giúp bà." Sau khi hỏi han một hồi, tôi suy đoán: "Nhưng mà, bà ơi, có thể đó là kẻ lừa đảo, không phải con trai bà đâu, hay là chúng ta gọi video xác nhận thử xem."

"Không được không được, như vậy mất thời gian lắm, giọng con trai bà chắc chắn bà nhận ra được, cháu gái đừng lo chuyện này!"

Bà cụ nhất quyết không tin, cuối cùng tôi đành phải thuyết phục bà ấy đến đồn cảnh sát gần đó.

Tạ Lễ tình cờ đang ở gần cửa.

Ở đó có vài cảnh sát, ánh mắt tôi ngay lập tức bắt được bóng dáng anh ấy.

Anh ấy mặc cảnh phục màu xanh lam, vai rộng thẳng, sải bước đôi chân dài tiến về phía tôi: "Vị Tuyết, sao vậy?"

Khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, sự bồn chồn trong lòng tôi lập tức tan biến đi nhiều.

"Anh Tạ Lễ, bà cụ này gặp chút rắc rối."

Bà cụ rõ ràng tin tưởng cảnh sát hơn.

Sau khi các anh cảnh sát tìm hiểu điều tra, rồi liên lạc với đầu dây bên kia thì đúng là kẻ lừa đảo.

Kẻ lừa đảo giăng lưới rộng, chuyên nhắm vào người già, vừa bắt máy đã gọi "Mẹ", người già tai lại kém, rất dễ tin là thật.

Bây giờ cảnh sát đã liên lạc được với con trai thật của bà, bà cụ mới giật mình nhận ra đây là trò lừa đảo.

Tiễn bà cụ xong, anh ấy cụp mắt nhìn tôi: "Bạn nhỏ làm tốt lắm."

Các bạn có thể hiểu được cảm giác này không!

Cảm giác anh chàng đẹp trai nghiêm túc làm việc ở đồn cảnh sát giây trước, giây sau lại nở nụ cười lúm đồng tiền với bạn!

Tôi cười rạng rỡ: "Vậy anh ơi, em về trước nhé?"

Tạ Lễ đưa tay xem đồng hồ, hỏi tôi: "Vừa lúc cũng tan làm rồi, em ăn cơm trưa chưa?"

"Chưa ạ." Tôi đáp.

"Vậy anh mời em đến nhà ăn cơ quan ăn chút nhé?"

Dĩ nhiên phải đi chứ! Làm sao có thể từ chối lời mời của chồng được.

"Vâng ạ~"

Anh trai tôi từ trên lầu đi xuống, chúng tôi chạm mặt nhau ở cửa nhà ăn.



Anh ấy trông thấy tôi thì khá bất ngờ: "Hay cho Trần Vị Tuyết em, nhận thêm một người anh rồi, đến cả anh trai ruột cũng bỏ rơi, chuyện gì cũng tìm cậu ta."

Tôi mím môi, chột dạ nói: "Anh Tạ Lễ vừa lúc đang ở ngay cửa..."

"Anh không quan tâm, em để Tạ Lễ làm anh trai ruột của em luôn đi."

"Không được," tôi kiên quyết từ chối: "Em không cần, vẫn là anh làm anh trai ruột của em tốt hơn."

Anh trai tôi cảm động rơi nước mắt: "Cũng may là em còn chút lương tâm."

Tạ Lễ cúi đầu cười nhẹ, cũng không nói gì.

Tôi không dám nói ra, tôi không muốn làm em gái của Tạ Lễ, muốn làm thì phải làm vợ anh ấy!

Làm người mà không có ước mơ, thì khác gì cá mắm chứ?

Trong khi anh trai tôi và mấy người bạn của anh ấy vẫn còn đứng chọn món ở quầy, tôi đã cùng Tạ Lễ tìm được một chỗ ngồi và ngồi xuống.

Tôi ngồi đối diện với anh ấy.

Đúng lúc tôi đang nói chuyện với anh, một đồng nghiệp của anh mắt sáng lên, vội vàng chạy thẳng đến bàn ăn của chúng tôi: "Ôi ôi ôi, đây là tình huống gì thế này, lão Tạ?"

Tạ Lễ nhướn mày: "Tình huống gì cơ?"

"Ôi trời, A Lễ đúng là giấu kỹ ghê, cuối cùng cũng dẫn bạn gái đến rồi."

Bạn gái?!

Tôi đang ăn thì khựng lại, má phồng lên chắc trông giống con sóc.

Nhưng lại không có chút ý định phản bác nào.

"Cơm thì có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy." Tạ Lễ sửa lời anh ta:  "Đây là em gái của Trần Nhược Trần."

Mặc dù vậy, nhưng anh ấy không trực tiếp phủ nhận.

Cơm trong miệng ngọt lịm.

Người đồng nghiệp đó nhìn tôi nói: "À à, xin lỗi nhé em gái..."

Tôi ngại ngùng xua tay: "Không sao không sao ạ."

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Biết nói chuyện thế thì nói thêm vài câu nữa đi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv