Là Món Quà Của Tôi

Chương 6



Trong lúc đó, anh trai tôi nghe điện thoại, chắc là mẹ tôi gọi hỏi anh ấy có chăm sóc em gái tốt không.

Tôi định nhân cơ hội này xin phương thức liên lạc, chọc chọc vào cánh tay Tạ Lễ đang đặt trên thành ghế, chạm phải ánh mắt sâu thẳm trong veo của anh.

"Sao vậy?" anh ấy hỏi.

"Anh ơi, em có thể..." Tôi lại ấp úng.

Có thể xin Wechat của anh không ạ.

Ngay lúc đó Tạ Lễ hỏi tôi: "Khát nước à?"

Trên bàn toàn là lon bia.

Tôi lập tức gật đầu: "Dạ đúng đúng, em khát nước."

"Muốn uống gì, anh sang tiệm tạp hóa đối diện mua."

Tôi vui vẻ đứng dậy: "Em đi cùng anh."

Đúng rồi! Chính là lúc này!

Tôi lấy một chai trà xanh mận ở tủ lạnh.

"Điện thoại em hết pin rồi, anh ơi, anh có thể trả tiền giúp em được không ạ." Tôi nói với vẻ mặt dày: "Rồi em thêm Wechat của anh để trả lại tiền."

"Không giúp." Tạ Lễ đáp.

Tôi sững người, hơi tủi thân.

Anh ấy lại nhếch mép: "Anh mời em."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Không đúng! Nếu anh ấy mời tôi, chẳng phải là lại không xin được Wechat của Tạ Lễ sao?!

"Em còn muốn ăn khoai tây chiên này, bánh quy kia, còn cả những thứ này..." Tôi tiện tay lấy đồ ăn vặt trên kệ hàng, cố gắng mua nhiều thêm chút để đủ tiền, như vậy có thể mượn cớ chuyển khoản Wechat để trả tiền cho anh ấy, rồi xin Wechat của anh ấy.

Quả nhiên là tôi, Trần Vị Tuyết.

Tạ Lễ đang cầm điện thoại thì khựng lại: "Em chắc chắn muốn mua thứ đó à?"



Tôi nhìn theo ánh mắt anh ấy đến thứ đang cầm trên tay.

Cứu mạng tôi với!

Tại sao thứ tôi đang cầm trên tay, lại là một hộp gọi là "Okamoto" chứ.

Tôi vội vàng buông tay, vành tai nóng ran: "Không không không, em không muốn cái này, em muốn mua kẹo cao su!"

Tôi xấu hổ muốn chết.

Bên cạnh, Tạ Lễ nhặt hộp bao cao su dưới đất lên, những ngón tay thon dài kẹp lấy chiếc hộp rồi đặt lại lên kệ.

Gương trong cửa hàng tiện lợi phản chiếu khuôn mặt tôi, đỏ bừng như con tôm luộc.

Sau khi ra ngoài, tôi vẫn còn nghĩ về chuyện vừa rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy cần phải chứng minh trong sạch: "Anh ơi, vừa rồi em thật sự là không cẩn thận ạ."

Anh ấy khẽ cười một tiếng: "Vậy à."

Chuyện gì thế này! Giọng điệu nghe như không tin tưởng tôi!

"Đừng nghĩ nhiều, anh không hiểu lầm em." Tạ Lễ nói, anh ấy đưa tay lên sờ mũi: "À đúng rồi, chúng ta thêm Wechat đi."

Vậy mà lại có chuyện tốt thế này sao?!

Trong phút chốc, tôi cũng chẳng còn thấy ngại ngùng nữa.

"Vâng ạ." Tôi vui vẻ lấy điện thoại ra "ting" một tiếng quét mã Wechat của Tạ Lễ.

Mò kim đáy biển, công dã tràng xe cát, vậy mà có được dễ dàng thế này ~

"Sau này nếu anh trai em không có ở đó, em có việc gấp cứ nói với anh." Tạ Lễ nói.

Tôi mỉm cười ngọt ngào: "Vâng ạ!"

"Vậy anh ơi, tiền đồ ăn vặt này, em về nhà rồi chuyển cho anh nhé."

"Thôi khỏi," Tạ Lễ cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Anh không thiếu tiền đến mức đó đâu."



Lúc về, anh trai tôi chở tôi về bằng xe máy.

Trong gương chiếu hậu, khuôn mặt tôi cười ngốc nghếch, còn đang nghĩ đến khả năng sẽ không bao giờ gội đầu nữa.

Anh trai tôi ở phía trước thắc mắc: "Bị dở hơi à?"

Tên Wechat của Tạ Lễ là "Gift", nghĩa là quà tặng.

Trên trang cá nhân chỉ có một số hình ảnh về công việc và cuộc sống thường ngày.

Tất cả những bức ảnh có Tạ Lễ xuất hiện, tôi đều lén lưu lại.

Về đến nhà, tôi cố ý nhắn tin cho Tạ Lễ: "Anh ơi, em về đến nhà rồi."

Anh trai tôi đột nhiên xuất hiện, nói sau lưng tôi: "Người lớn thế này rồi có chạy đi đâu mất được, còn báo cáo cái gì."

Tôi "chậc" một tiếng rồi nói: "Nhưng biết đâu anh Tạ Lễ lại lo anh bán em đi mất thì sao."

Anh trai tôi gõ lên đầu tôi một cái.

Sau khi tắm xong, Tạ Lễ trả lời tin nhắn của tôi.

Hơn nữa, đó là tin nhắn thoại!!

Tôi có thể nghe không đây!

Tôi ngồi xếp bằng, lau tay một cách nghiêm túc, như thực hiện một nghi thức, rồi nhấn mở tin nhắn thoại——

"Anh vừa tắm xong, em về đến nhà là được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, app phòng chống lừa đảo đừng có xóa nữa đấy." Giọng nói trầm ấm của anh vang lên.

Giọng nói trầm ấm nam tính cứ văng vẳng quanh trần nhà tôi, rồi đánh trúng tim tôi. Như thể không khí xung quanh cũng biến thành màu hồng.

Để không khiến mình trông có vẻ sốt sắng quá, tôi cố tình đợi hai phút mới trả lời: "Hứa không xóa đâu, anh ngủ ngon nhé ~" kèm theo một sticker chúc ngủ ngon hình chú thỏ nhỏ nằm dài trên giường.

“Ừ, ngủ ngon."

Tôi nghe đi nghe lại tin nhắn thoại của anh ấy.

Càng nghe càng thấy có ý cưng chiều.

Rồi ôm gối đạp chân loạn xạ trên giường, đây là tin nhắn mà tôi cần vừa tiêm insulin vừa nghe đúng không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv