Là Món Quà Của Tôi

Chương 5



Tôi không cho phép chồng mình có cảm giác thất bại, vội vàng nói: "Có nghe có nghe mà anh, em thì không như thế."

Nghe vậy, anh ấy nhướng mắt: "Thế à?"

"Đúng vậy, những câu hỏi anh đưa ra trong livestream em đều trả lời nghiêm túc, còn học được rất nhiều kiến thức phòng chống lừa đảo nữa."

Tạ Lễ dựa vào lưng ghế, tỏ vẻ hứng thú: "Vậy em thử nói cho anh nghe xem, em học được những gì nào?"

"Ví dụ như... ví dụ như..."

Ví dụ như anh cảnh sát Tạ mặc đồng phục đúng là đẹp trai c.h.ế.t người...

Ví dụ như em đã học được 360 cách tán tỉnh trai đẹp từ cư dân mạng...

Nhưng những điều này, chắc chắn không thể nói ra!

Anh ấy kéo dài giọng: "Ví dụ?"

Mau nghĩ ra gì đó đi Trần Vị Tuyết!

Đúng lúc xiên nướng được mang lên, tôi nhân cơ hội lục tung trong đầu: "Ồ, cái đó, tuyệt đối không được chuyển tiền cho người lạ, ai mà đòi số tài khoản rồi nói là bồi thường các kiểu thì cơ bản đều là lừa đảo."

"Ừm, còn gì nữa không?" Tạ Lễ hỏi.

"Còn có... nhớ kỹ một câu, trên trời rơi xuống cái bánh, thì dưới đất ắt có cái bẫy!"

Cả đám cười phá lên.

"Chỉ vậy thôi á," anh trai tôi tỏ vẻ nghi ngờ: "Thế ra Trần Vị Tuyết em với tư cách là sinh viên đại học thời nay, học cả buổi tối chỉ được thế này?"

Tôi lén lườm anh ấy một cái.

Tạ Lễ giọng điệu lơ đãng: "Thế này không phải là tốt rồi sao?"

Đúng vậy, tốt rồi mà! Năng lực học tập của sinh viên đại học thời nay sao có thể bị nghi ngờ chứ.

Nghe thấy Tạ Lễ công nhận, tôi lập tức vênh váo thẳng lưng lên: "Đúng vậy."

Lại nghe thấy anh ấy hỏi: "App Trung tâm Chống lừa đảo Quốc gia đã tải chưa?"



Lưng tôi lại cong xuống.

“Tải thì có tải rồi," tôi ấp úng, trong chuyện này thì khá thành thật: "Chỉ là sau đó thấy hình như không có tác dụng gì mấy nên lại xóa đi, bây giờ em sẽ tải lại ngay đây!"

Nói xong, tôi bật sáng màn hình điện thoại.

Chết rồi. Hình nền khóa màn hình của tôi là ảnh chụp màn hình livestream của anh ấy.

Chắc không bị phát hiện đâu nhỉ.

Anh ấy không nhìn về phía tôi, tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì lộ tẩy.

"Vài ngày nữa bọn anh sẽ đăng một video, nói về cách sử dụng cụ thể của App Trung tâm Chống lừa đảo Quốc gia," anh ấy cụp mắt xuống, ánh đèn đường khiến anh trông gầy hơn, đường nét khuôn mặt trở nên dịu dàng: "Nhớ chú ý nhé."

Tôi ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ~"

........................

Xiên nướng thơm quá.

Nhưng sức hấp dẫn cũng chỉ có thể xếp thứ hai sau Tạ Lễ, chồng tôi mãi mãi là số một!

Nhưng cái bàn này hơi lớn, đồ ăn để hơi xa tôi. Vì giữ ý nên tôi không tiện lấy.

Anh trai tôi hất hàm: "Sao không ăn?"

Một xiên cánh gà đưa đến trước mặt tôi, những ngón tay thon dài của người đàn ông cầm hai que xiên, hỏi tôi: "Có muốn ăn cánh gà không?"

"Muốn ạ," tôi mừng rỡ nói: "Cảm ơn anh, em rất thích ăn cánh gà."

Khoảnh khắc nhận lấy, đầu ngón tay tôi chạm vào tay anh ấy. Giống như có dòng điện chạy qua.

"Muốn ăn gì thì cứ tự gọi tự lấy nhé."

Hướng Sâm Nguyên vừa nói vừa đẩy khay xiên nướng đầy ắp về phía tôi.

Ngô Thụ cũng nói: "Đừng khách sáo, ăn nhiều vào, bọn anh và lão Tạ đều không phải người xấu, đều là người tốt giống như anh trai ruột của em vậy."



"Vâng ạ," tôi gật đầu. Vừa nhìn về phía Tạ Lễ vừa lẩm bẩm: "Nhưng mà, anh trai em không phải người tốt ạ."

"Hửm?" Tạ Lễ khẽ nhướn mày, nghiêng đầu nhìn tôi: "Anh không phải người tốt?"

 

Tôi thật sự không có ý đó!

Tôi liên tục xua tay: "Không phải không phải, ý em là anh trai em không phải người tốt."

Anh trai tôi kêu lên: "Được lắm, đồ vô tâm."

"Nhưng anh Tạ Lễ thì tốt lắm." Nói xong, tôi cố ý nhấn mạnh: "Anh là người tốt."

"Hahahahaha, cô bé này đang phát thẻ người tốt cho lão Tạ của chúng ta à." Hướng Sâm Nguyên cười ngặt nghẽo, hai hàm răng trắng bóng còn sáng hơn cả bóng đèn.

Tạ Lễ cũng bật cười, tiếng cười vang lên từ lồng n.g.ự.c anh ấy, khoáng đạt như bầu trời xanh thẳm.

Má tôi nóng bừng.

Anh trai tôi: "Em gái ngốc nghếch của anh ơi, em mới quen cậu ta có mấy ngày, đã chắc chắn cậu ta là người tốt rồi sao?"

"Chắc chắn rồi ạ."

Đây là chồng em mà, em không tin anh ấy thì tin ai!

Anh trai tôi lắc đầu ngao ngán: "Nhìn cái ý thức phòng ngừa an toàn của em xem, thấp đến thế này."

"Ngốc ạ," Tạ Lễ cúi đầu mỉm cười: "Đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy."

Đây là phạm tội mà.

Sao có thể có người nói "ngốc ạ" mà vẫn khiến người ta rung động thế này!

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

"Nhưng nếu là anh, thì chắc không sao." Anh ấy lại nói: "Anh không lừa trẻ con đâu."

Tôi tê dại cả người. Là cảm giác tê dại lan ra từ tận đáy lòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv