Là Món Quà Của Tôi

Chương 14



Tạ Lễ hỏi tôi: "Em đã thêm WeChat của anh chàng hôm nay chưa?"

Tôi thành thật trả lời: "Anh ấy vừa gửi lời mời kết bạn cho em, em vẫn chưa đồng ý."

Tạ Lễ: "Vậy thì đừng thêm làm gì, bây giờ em đã có bạn trai rồi. Chúc ngủ ngon, bảo bối."

Lời chúc ngủ ngon lần này có thêm hai chữ "bảo bối" ngọt ngào.

Tôi cũng không muốn mất ngủ đâu, nhưng mà anh ấy gọi tôi là bảo bối đấy chứ.

Ngày hôm sau, tôi lại ăn mặc xinh đẹp, búi tóc củ tỏi đáng yêu trên đầu, tỉ mỉ chuẩn bị rất lâu.

Lúc ra khỏi nhà, anh trai tôi nhìn thấy bộ dạng của tôi, la lên: "Này này, sao dạo này ngày nào cũng ăn mặc như hot girl thế?"

"Thứ nhất, em không có tên là Này!" Tôi chống nạnh, kiêu ngạo nói: "Thứ hai, gì mà ăn mặc như hot girl, em vốn dĩ đã là hot girl rồi được chưa."

"Được rồi, được rồi," anh trai tôi vắt chéo chân: "Về sớm đấy nhé, không là anh báo cảnh sát bảo lão Tạ đến bắt em về."

Tôi: "..."

Tôi đúng là cầu còn không được ấy chứ.

Xe của Tạ Lễ dừng ở gần nhà tôi.

"Anh Tạ Lễ." Tôi mở cửa ghế phụ ngồi vào, nhìn thấy gương mặt góc cạnh đẹp trai của anh.

"Ừ."

Vừa ngồi vào, anh ấy lập tức nghiêng người qua, giữ lấy gáy tôi.

Nụ hôn của anh ập đến, tay tôi luống cuống đặt lên vai anh, lông mi khẽ run, nghe thấy anh nói nhỏ bên tai: "Ngoan, nhắm mắt lại nào."

Giọng nói quyến rũ c.h.ế.t người.

Tôi nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, cằm tôi bị khớp ngón tay anh nâng lên, anh tách hàm răng tôi ra, hơi thở phả vào da thịt tôi, dây dưa không dứt.

Tôi như đang ngồi trên khinh khí cầu bay đến thảo nguyên bao la, gió trên trời ùa vào lồng n.g.ự.c tôi, rồi lại bị anh cướp đi mất.



Cả người tôi trở nên lâng lâng.

Không phải chỉ là một nụ hôn kiểu Pháp thôi sao, tim ơi mày lại đập thình thịch cái gì thế!

Có thể cho tao nở mày nở mặt chút được không!

Tại ai bảo người đàn ông này hôn giỏi quá làm chi, hức hức.

Thế mà anh ấy còn hỏi tôi: "Sao cứ thở dốc thế em?"

Anh! Còn! Hỏi!

Tôi giả vờ bình tĩnh: "Chỉ là, hơi không quen thôi ạ."

"Ừm, hôn nhiều lần là quen thôi."

Từ đó về sau, ngày nào tôi cũng ngoan ngoãn xem livestream phòng chống lừa đảo của Tạ Lễ.

Gọi anh ấy là chồng cũng có chút danh chính ngôn thuận rồi, chẳng phải là tập luyện trước sao! Chuyện này tôi giỏi nhất.

Dù anh ấy làm gì, cũng đều nói trước với tôi một tiếng.

Điều này khiến tôi cảm nhận được rằng mình được anh ấy coi trọng và quan tâm.

Buổi tối là lúc anh ấy rảnh rỗi nhất, chúng tôi sẽ nói chuyện rất lâu, anh ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị ở đội cảnh sát, phổ cập đủ loại kiến thức phòng chống lừa đảo.

Hihi, những kiến thức trong buổi livestream đó, đã có người dạy kèm riêng cho Trần Vị Tuyết này từ trước rồi!

Chiều tối hôm đó tôi ở nhà một mình, xem sách mệt rồi, liền mở đi mở lại đoạn ghi âm dài của anh, tôi vặn âm lượng rất to, gần như vang vọng khắp nhà.

Vì vậy, tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng anh trai tôi về.

Cho đến khi anh trai tôi hét lên ở ngoài cửa: "Trần Vị Tuyết, sao trong phòng em lại có giọng đàn ông thế?!"

Tôi giật mình, vội vàng tắt đoạn ghi âm đi.

Anh trai tôi không có ưu điểm gì nổi bật, chỉ là tai đặc biệt thính.

"Gan to ra rồi đấy, Trần Vị Tuyết, có phải là lén lút dẫn đàn ông về nhà không? Xem anh có đánh gãy chân em không."

Tôi muốn dọa anh trai tôi một chút, đồng thời cũng để chuẩn bị cho việc công khai chuyện của tôi và anh Tạ Lễ sau này.



Vì vậy, tôi vừa mở cửa vừa nói: "A đúng đúng đúng, em dẫn về một anh chàng cao mét tám, lại còn có sáu múi cơ..."

Ai ngờ vừa mở cửa ra...

Anh trai tôi tỉnh bơ khoác vai Tạ Lễ, hai gã đàn ông cao to đứng chắn trước mặt, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi thầm cảm ơn anh ấy lắm lắm luôn.

Bàn tay đang làm hình số "sáu" khẽ run rẩy.

Không một ai báo trước với tôi là chồng hợp pháp của tôi cũng đến đây!!

"Tạ... anh Tạ Lễ."

Tạ Lễ nheo mắt, đôi mắt sắc bén càng thêm lạnh lùng: "Người đàn ông nào trong đó?"

Anh trai đáng ghét của tôi còn đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng đấy, cao mét tám, bụng sáu múi, em dẫn ra đây cho bọn anh chiêm ngưỡng chút đi."

Anh ơi, nghe em giải thích đã!

"Không có không có," tôi vội vàng xua tay, "em nói đùa thôi mà."

Anh trai tôi cười khẩy: "Ừ, bạn trai nó nhiều vô kể."

Tôi muốn ngất luôn tại chỗ.

Tạ Lễ cúi đầu cười khẽ: "Thật à?"

"Làm gì có, Trần Nhược Trần, anh đừng có nói linh tinh!"

Nói xong, tôi mím môi nhìn Tạ Lễ, nghiêm túc nhấn mạnh: "Anh, em không có bạn trai nào khác đâu."

Chỉ có anh thôi.

Anh trai tôi cười nham hiểm: "Không phải ngày nào em cũng bảo muốn bạn trai em xử lý anh sao? Haiz, anh mày chờ hai mươi mấy năm rồi, đến bóng dáng người yêu em còn chưa thấy, chỉ thấy mỗi hai bó hoa, anh còn tưởng em tự mua đấy chứ."

"..."

Ngay bên cạnh anh đây này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv