Tôi đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Tạ Lễ bỗng lên tiếng: "Anh."
Anh trai tôi ngẩn người ra một giây, sau đó nhìn Tạ Lễ với vẻ cảnh giác:
"Cậu làm gì đấy? Tự dưng gọi anh ngọt sớt vậy, chẳng lẽ cậu đến đây là có việc muốn nhờ anh đây à? Tôi đã bảo sao tự dưng cậu lại nói muốn đến nhà tôi."
Đúng là anh trai tôi, suy nghĩ thật "bá đạo".
"Không có," Tạ Lễ bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn nói, hai bó hoa đó là tôi tặng."
Anh trai tôi: "Hả?"
Tạ Lễ đưa tay ra, dưới ánh mắt của anh trai tôi, nắm lấy tay tôi, "Giới thiệu lại một chút, tôi là bạn trai của Vị Tuyết, Tạ Lễ."
Tôi cũng nhanh nhảu nói: "Anh, đây là bạn trai em từng nhắc đến, người quen cũ của anh đấy - cảnh sát Tạ ạ."
Anh trai tôi đứng hình hai giây.
Mặt anh ấy y hệt cái emoji mặt đầm đìa mồ hôi.
Anh trai tôi đứng ngẩn người ra một lúc lâu, sau đó ôm n.g.ự.c than thở: "Thảo nào, thảo nào cậu cứ lân la dò hỏi chuyện của em gái tôi, lần trước còn nói muốn mời tôi với em gái đi xem phim, nghe nói em gái không đi thì lập tức đổi ý..."
Tạ Lễ không hề phủ nhận: "Đúng vậy."
Hóa ra, trước đây Tạ Lễ cũng tìm cách để tìm hiểu về tôi.
Hóa ra, chúng tôi không phải yêu đơn phương.
Sau đó, anh trai tôi đi vào phòng, nói là muốn vào đó bình tĩnh lại một chút.
Tôi đoán chắc anh ấy không thể chấp nhận sự thật là tôi có người yêu trước anh ấy.
"Hai người cứ tự nhiên nhé." Anh ấy nói: "Anh đi ngẫm nghĩ về cuộc đời."
Phòng khách chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi lập tức đổi cách xưng hô: "Chồng ơi, anh có khát nước không?"
Anh ấy nói: "Khát."
Tôi vội vàng chạy đến tủ lạnh, lấy một lon nước yêu thích của tôi đưa cho Tạ Lễ: "Của anh này, ngon lắm."
Anh ấy dùng một tay mở nắp lon, "xèo" một tiếng, ngửa đầu uống ừng ực.
Yết hầu chuyển động lên xuống trông thật quyến rũ.
Tôi không thể nào rời mắt khỏi chỗ đó được.
"À mà này, nhóc con."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Dạ, sao thế?"
Anh cười trông thật gian xảo, giống như đang muốn tính sổ: "Vừa nãy nghe em nói, em thích đàn ông cao mét tám, bụng sáu múi à?"
A a a.
Trong lòng tôi như có bão tố nổi lên.
"Vâng... vâng ạ." Tôi không thể không gật đầu, bỗng dưng tôi thấy mình gan dạ hẳn lên: "Anh cảnh sát có ai phù hợp để giới thiệu cho em không?"
Anh ấy đứng ngược sáng, đôi mắt đen láy nhìn xuống: "Muốn anh giới thiệu à?"
"Vâng..." Tôi không chịu nổi ánh mắt của anh ấy, hai tai nóng bừng.
Trời ơi, Trần Vị Tuyết mày đang nói cái gì vậy!!
"Nói ra điều này hơi ngại..." Tạ Lễ mỉm cười: "Nhưng những gì em muốn anh đều có, anh tự ứng cử được không?"
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi tôi, hương vị thanh mai còn vương vấn nơi đầu lưỡi tôi bỗng lan tỏa khắp khoang miệng.
Tôi: "Vậy, anh được nhận."
Ngoại truyện -
Buổi tối, tôi rủ Tạ Lễ ra ngoài đi dạo.
Anh trai tôi vẫn ngồi vắt vẻo trên ghế sofa: "Con gái lớn rồi giữ không được, đi đi đi, đi sớm về sớm nhé, nhớ chú ý an toàn!"
Tôi: "Là anh Tạ Lễ đấy, là anh Tạ Lễ mà anh suốt ngày bảo muốn báo cảnh sát để anh ấy bắt em đấy, anh còn không yên tâm nữa à?"
Anh trai tôi: "Bây giờ tính chất nó khác rồi nhé?!"
Tôi và anh ấy nắm tay nhau đi dạo, có mấy cô gái hình như nhận ra Tạ Lễ, nhỏ giọng bàn tán: "A a a, là chồng à?! Đẹp trai quá trời."
"Đúng vậy đúng vậy, chính là anh cảnh sát chồng quốc dân trong buổi livestream đó, chồng của tui đó."
Đi xa rồi mà Tạ Lễ vẫn thản nhiên như không, sắc mặt không hề thay đổi.
Anh ấy nhẹ nhàng nắm tay tôi: "Sao thế em?"
Tôi bĩu môi: "Anh không nghe thấy à, vừa nãy họ gọi anh... gọi anh là 'chồng' đấy, em hơi ghen."
Mặc dù trên mạng thấy đầy bình luận gọi anh ấy là "chồng", tôi cũng vui vẻ hòa vào đó, nhưng ngoài đời thật sự có người gọi anh ấy như vậy trước mặt, lại là một cảm giác khác.
Tạ Lễ không trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: "Em có biết anh bắt đầu thích em từ khi nào không?"
"Không biết ạ," tôi hơi hoang mang, vẫn mạnh dạn nói, "Chẳng lẽ là ở phòng khách nhà em, anh vừa gặp đã yêu em sao?"
Anh ấy xoa đầu tôi: "Sớm hơn thế, lâu hơn thế nữa."
Tôi vui đến sắp bay lên trời, nhưng vẫn có chút không tin: "Không thể nào."