Là Món Quà Của Tôi

Chương 12



Không biết có phải tôi ảo giác không, nhưng giọng nói của Tạ Lễ hình như có chút buồn.

"Không phải không phải, thật ra em..." Tôi bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, nghiêm mặt nói: "Anh trai à, sao anh lại làm thế chứ? Nếu bạn gái anh biết anh rủ người khác đi xem phim cùng, chắc chắn cô ấy sẽ giận lắm đấy."

Vừa nói ra, tôi đã thấy câu này nghe thảo mai quá thể.

"Không phải," Tạ Lễ nhướn mày, vẻ mặt ngạc nhiên: "Bạn gái nào cơ?"

Chẳng lẽ hai người họ đã vượt qua mức quan hệ bạn gái rồi sao...?

"Thì bạn gái của anh chứ ai." Tôi vừa nói vừa nhớ lại hình ảnh cô gái xinh đẹp kia khoác tay anh, cố gắng kìm nén giọng điệu: "Lúc đó chẳng phải hai người còn tay trong tay chụp ảnh chung ở đấy sao?"

Nghe đến đây, Tạ Lễ bật cười, tiếng cười sảng khoái, phóng khoáng.

Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ấy lại để lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xinh quen thuộc.

Ôi trời ơi, tôi chỉ muốn chọc vào cái lúm đồng tiền ấy một cái thôi!

"Em nói là cô ấy à?"

Anh ấy lấy điện thoại ra cho tôi xem ảnh, bên trong là ảnh chụp chung của anh ấy với cô gái xinh đẹp hôm đó.

Bên trong đúng là bức ảnh chụp chung hôm đó, tôi gật đầu, trong lòng chua xót: "Phải."

Tạ Lễ: "Đây là chị gái anh."

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, tôi không dám tin vào tai mình: "Là chị gái anh á?"

"Ừ, chị gái ruột đấy."

Trong phút chốc, những đám mây đen u ám vây quanh tâm trí tôi mấy ngày qua dường như tan biến hết.

Trời quang mây tạnh, tôi lại thấy mình tràn đầy sức sống!

"Hôm đó chị ấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến chơi thôi," Tạ Lễ vừa buồn cười vừa bất lực, đưa tay xoa đầu tôi: "Em đang nghĩ linh tinh gì thế?"

"Vậy à, là em hiểu lầm rồi."

Khóe miệng tôi cứ cong lên mãi, không thể kìm nén được niềm vui.



Tạ Lễ: "Gần đây em tránh mặt anh, là vì chuyện này sao?"

Tôi không dám thừa nhận: "Em có tránh mặt anh đâu, chỉ là dạo này hơi bận một chút thôi."

Tôi đưa tay lên vuốt tóc, chiếc kẹp tóc bị lỏng từ lúc nào, "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

Tạ Lễ nhặt lên, chiếc kẹp tóc hình hoa dành dành nằm gọn trong lòng bàn tay rộng lớn của anh.

"Anh, đợi em một lát, em chỉnh lại kẹp tóc."

Vừa quay người lại, tôi mới phát hiện ra phía sau là một bức tường gương khổng lồ.

Chân váy màu sáng chạm nhẹ vào đầu gối, hai má tôi hơi ửng hồng.

Vì đứng gần Tạ Lễ nên sự chênh lệch chiều cao càng rõ ràng, tôi chỉ cao đến ngang n.g.ự.c anh.

Lúc này, Tạ Lễ đưa tay lên: "Để anh giúp em."

"Dạ."

Anh cụp mi xuống, nhìn tôi.

Rõ ràng anh ấy không phải đang nhìn tôi, chỉ đang quan sát xem nên kẹp vào vị trí nào cho phù hợp, vậy mà tai tôi lại nóng ran.

Bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang gào thét dữ dội.

Những ngón tay thon dài của anh cầm chiếc kẹp tóc, điều chỉnh đến vị trí thích hợp: "Như vậy được không em?"

Tôi ngượng ngùng cúi đầu: "Dạ được rồi ạ, cảm ơn anh."

"Em khách sáo với anh làm gì."

Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, bắt gặp ánh mắt của anh trong gương, hình như anh ấy vẫn luôn nhìn tôi: "Rất xinh đẹp."

Tôi ngẩn người ra một lúc, hỏi anh ấy: "Anh nói cái kẹp tóc sao? Em cũng thấy nó đẹp mà."

"Không phải kẹp tóc, anh đang nói em."

Bùm!

Vô số bông pháo hoa rực rỡ nổ tung trong đầu tôi.



Anh ấy nói tôi xinh đẹp kìa.

Tôi hỏi anh ấy: "Vậy, anh Tạ Lễ, hôm nay anh chỉ đến xem phim một mình thôi à?"

Hơn nữa hôm nay lại là ngày 20 tháng 5, ngày 520 đặc biệt như vậy.

Không thể nào Tạ Lễ lại tự mình đến trung tâm thương mại lớn này được.

Tạ Lễ: "Nói đúng ra là anh đến tìm em."

Có một dự cảm nào đó đang chực trào ra từ tận đáy lòng tôi.

"Tìm em á? Sao anh biết em ở đây?"

"Trong vòng bạn bè, em đăng ba vé xem phim." Anh ấy nói: "Ban đầu anh định rủ em đi xem suất chiếu sớm, nhưng không ngờ, có người nói bận tối mắt tối mũi."

Tôi xấu hổ cúi đầu, kéo kéo vạt váy.

Tôi lại vì hiểu lầm mà bỏ lỡ mất buổi hẹn xem phim với chồng yêu!

Thật sự bực mình quá đi!!

Vì vậy, tôi đề nghị: "Vậy ngày mai chủ nhật, mình xem lại bộ phim này một lần nữa, được không anh?"

Trong lòng tôi đang tính toán, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị thật kỹ, biết đâu ngày mai sẽ có cơ hội thích hợp để tỏ tình.

Tạ Lễ cười: "Xem phim khác đi. Đi thôi, anh đưa em về."

Tôi đi theo Tạ Lễ, cùng nhau xuống tầng dưới của trung tâm thương mại.

Hôm nay là ngày 520, từng đôi tình nhân tay trong tay đi lướt qua chúng tôi, các cô gái còn được tặng hoa nữa chứ.

Tôi và Tạ Lễ sóng vai nhau, mu bàn tay tôi thỉnh thoảng lại chạm vào tay anh.

Cảm giác hơi ấm nóng phảng phất như dòng điện chạy qua da.

Tôi thầm nghĩ, hay là nhân cơ hội hôm nay tỏ tình luôn vậy.

520 một năm chỉ có một lần thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv