La Lợitự tử.
Tôikhông biết được tình hình cụ thể như thế nào. Tôi chỉ biết rằng nếu như cô ấykhông vừa nhận nuôi một con mèo, thế thì bây giờ, tôi đã không được thăm cô ấyở trong phòng bệnh nữa rồi.
Trêngiường bệnh, sắc mặt của cô tái nhợt đi, cánh tay đang truyền nước ấy gầy đếnnỗi có thể bóp một cái là vỡ vụn, còn cánh tay kia, là một vết thương cắt chéokhủng khiếp dài khoảng hơn mười centimet, cho dù bị khâu lại rồi, nhìn vếtthương đó vẫn lớn, vẫn rất đáng sợ, nhìn vết thương đó mà tôi run hết cả ngườilên. Làm sao mà cô ấy có thể làm được? Cô ấy làm như thế nào? Cô ấy là mộtngười sợ đau như thế, là một người yêu thích cái đẹp như thế.
“Thậtsự không hiểu nổi tại sao mấy cô gái khi tự tử cứ phải cắt cổ tay, như vậykhông đẹp chút nào>
“Đã tựtử rồi thì còn lo đẹp với chẳng không đẹp.”
“Đươngnhiên rồi, phụ nữ, được sinh ra là để làm đẹp, cho dù chết cũng phải chết mộtcách đẹp đẽ, ngày nào mà tao tự tử, tao bảo đảm sẽ không cắt cổ tay của mình.”
“Mày cứhay nói tầm bậy tầm bạ.”
“Mày cứđợi đấy!”.
…
Tao đợirồi đấy, tao đợi rồi đấy, La Lợi! Mày để tao đợi như thế này đây hả?
“Mày làđồ lừa đảo, mày là đồ lừa đảo, mày là đồ lừa đảo!”.
Tôikhông biết là tôi đang lẩm nhẩm cái gì, sau đó tôi nghĩ rằng, suy nghĩ trongkhoảng thời gian gần đây của tôi rất hỗn loạn. Hỗn loạn đến nỗi tôi không biếtrõ được rốt cuộc là tôi nên suy nghĩ điều gì, chỉ có từng cảnh tượng, từng cảnhtượng một cứ lướt qua trong đầu tôi.
“Cáitên này của mày thật sự chẳng giống gì với con người của mày cả nhỉ!”. Đây làcâu nói khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên, lúc ấy tôi cảm thấy cô gái này chẳngthành thật chút nào cả.
“Mày ănít lại một chút.” Đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau ăn cơm, ngẫu nhiêngặp nhau ở căn tin, lúc đó tôi chỉ cảm thấy cái con người này quá nhiều chuyện.
“Mày cóphải là con gái không hả?”. Đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng đi dạo phố vớinhau, bởi vì là hoạt động tập thể của ký túc xá, nên cho dù có không thích cũngphải tham gia, lúc nghe câu nói đó suýt nữa tức giận bỏ đi.
“HoàngPhiêu Phiêu, bài tập kia mày làm chưa, cho tao mượn chép cái coi!”.
“HoàngPhiêu Phiêu, mày giúp tao chiếm một chỗ ở phòng thực tập đó nhé!”.
“HoàngPhiêu Phiêu, khi thi hai bọn mình nhớ bổ sung cho nhau >
...
Lúc ấythật sự là rất phiền phức với cô ấy, luôn cảm thấy con người này cứ kiểu gì ấy,tại sao cứ làm như vẻ thân quen nhau lắm rồi, quan hệ giữa tôi và cô không hềtốt lắm phải không? Nhưng cho dù trong lòng có không vui như thế nào đi chăngnữa, nhưng mà bởi vì ở chung một ký túc xá, bởi vì chưa đến nỗi căng thẳng lắm,những việc này tôi cũng đã làm một cách khiên cưỡng, sau đó, vào ngày thi hômấy, cô ấy không những chép bài thi của tôi, còn giật luôn tờ giấy làm bài củatôi - có nghĩa là nhân lúc thầy giáo không để ý, cô ấy chộp luôn tờ giấy làmbài của tôi, làm cho tôi sợ đến nỗi tim muốn nhảy luôn ra ngoài, mãi cho đếnkhi thầy giáo đi lướt qua đây lần nữa, da đầu của tôi vẫn đang còn tê dại. Sauđó thì cực kỳ thảm hại, cả hai chúng tôi đều bị thầy giáo tóm cổ.
“Thầyơi, thầy đừng trách bạn ấy, là em cứ cố lấy qua đấy ạ!”.
Khiđứng đối diện với thầy giáo coi thi, cô ấy thừa nhận toàn bộ việc làm của mình,còn lúc đó tôi chỉ biết ngẩn ngơ đứng đó đến ngây ngốc. Đúng thế, quả thật làcô ấy cứ giật bài làm qua, quả đúng là lỗi của cô ấy, nhưng cô ấy nhận hếttrách nhiệm về mình như thế, làm cho tôi cảm thấy cứ có cảm giác tội lỗi.
Sau đónữa, tôi rụt rè đến tìm cô ấy, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng rađược.
“Nhìncái tướng ngốc nghếch của mày kìa, sao thế, cảm thấy ngại ngùng hả, í, mày cũngdễ bị bắt nạt quá ha. Thôi được rồi, nếu cảm thấy ngại thì mời tao đi ăn cơmđi, đừng có lừa gạt tao tới căn tin của trường nhé, tao muốn ăn món bánh kemmùi trà của hãng Goldlion.”
Chúngtôi cùng đi ăn bánh kem mùi trà, sau đó, cứ thế rồi chẳng hiểu vì sao lại trởthành bạn của nhau. Cô ấy luôn ép tôi làm những việc mà tôi không thích, ví dụnhư kéo tôi vào cửa hàng, tìm quần áo thích hợp với tôi bắt tôi mặc; ví dụ nhưkéo tôi cùng đi xem biểu diễn ca nhạc của một ca sĩ nào đó, mỗi một tấm vé vàocửa là một trăm tệ, người ta nghe thì như đắm như say, còn tôi nghe làm sao màtrong lòng cứ run rẩy hết cả lên. Đương nhiên, cũng không hoàn toàn là nhữngviệc như vậy. Ví dụ khi một chàng trai nào đó muốn theo đuổi cô ấy, người ta sẽluôn đút lót cho tôi, hoặc là mỗi lần cô ấy từ nhà đến, mang theo cái gì cũngchuẩn bị cho tôi phần riêng.
Tôibéo, nhìn bề ngoài lại có vẻ như khô khan cứng nhắc, mặc dù ở trong trường đạihọc không bao giờ xuất hiện những trò chơi kiểu vứt cặp sách, dán kẹo cao sulên ghế ngồi như ở tiểu học và trung học cơ sở, nhưng lâu lâu cũng bị ức hiếp,mà vào những lúc đó, La Lợi luôn luôn đứng trước hứng đạn cho tôi.
“Người ngốcnhư mày bị một mình tao bắt nạt là được rồi, không thể để người khác bắt nạtnữa, mày chịu không nổi đâu.” Đây là nguyên văn của cô ấy, lúc ấy tôi không tỏthái độ gì cả, nhưng trong lòng đã gào thét lên như hàng trăm con ngựa cỏ đangphi rồi.”
Chúngtôi cùng nhau đi qua bốn năm đại học như thế. Trong bốn năm đó, đương nhiên làtôi không có bạn trai, cô ấy cũng từ chối tất cả những anh chàng theo đuổi cô,mặc dù còn có cả anh Hai, nhưng cũng có một vài tin đồn về tôi, lúc ấy chúngtôi nghe rồi cũng chỉ cười mà thôi.
“Tiếcquá hà tiếc quá hà, chị đây là một người đàn ông thì nhất định sẽ cưới mày.”
Ngày đócô ấy nâng cằm của tôi lên trêu đùa, tôi liếc xéo cô ấy một cái: “Muốn lấy thìcũng phải để cho tao lấy nghe có vẻ tốt hơn, tao có vẻ chắc khỏe hơn mày.”
“Màynuôi tao nổi không?”.
Tôitrầm mặc, không chịu để thua, nói lại: “Thế mày nuôi nổi tao không?”.
“Xùy,cho mày hai cái bánh bao là đuổi mày đi được ấy mà, dễ nuôi bỏ xừ.”
...
Mà sauđó, quả nhiên cô ấy nuôi tôi như vậy thật, đương nhiên, không chỉ có hai cáibánh bao thôi không. Lúc đó chúng tôi đều có việc làm, cô ấy vẫn còn ở cùng vớigia đình, còn tôi thì thuê một căn phòng ở bên ngoài để ở, thế là cứ mỗi hai bangày cô ấy liền chạy đến chỗ tôi một lần, nói là không chịu nổi sự càm ràm củagia đình, thực ra là lại đưa tôi đi ăn cơm, mà lúc ấy, trứng gà, mì sợi, thậmchí là hành tỏi gừng trong phòng tôi đều do cô ấy mang từ nhà đến cả.
“Áichà, bố mẹ tao không ăn nhiều đến thế đâu, để đó rồi cũng hỏng à.”
“Tếtnhất đến nơi nên được người ta tặng, ai ăn cả.” “ Tao ăn cái này dị ứng, mày ănhộ tao đi.”
“Màynhìn quả táo này nè, sao hình dạng kì cục vậy, tao nhìn là thấy khó chịu, chomày đó!”.
“Nè,công ty tao phát phiếu giảm giá đó, tao chẳng thèm đi đâu, mấy thứ này ăn mộthai lạng mà béo lên cả ký, chỉ có người phụ nữ nhưng không phải là phụ nữ nhưmày mới thích thôi.”
...
Sau đótôi vẫn thường hay nghĩ rằng, nếu như không có cô ấy, không có anh Hai, tôi sẽnhư thế nào? Đương nhiên là không phải sống không nổi, nhưng mà chắc chắn làtôi sẽ càng không biết phải làm thế nào, càng cảm thấy mông lung mất phươnghướng. Lúc ấy tôi vừa chân ướt chân ráo từ trong nhà trường bước ra ngoài xãhội, so với bây giờ càng không biết gì về sự đời nữa, không biết bị va đập đếndập đầu chảy máu như thế nào nữa. Đương nhiên, có lẽ là tôi sẽ bị kích thích màquyết chí vươn lên, nhưng mà tôi thật sự thích bản thân tôi bây giờ, thật sựthích quãng thời gian đó.
Cóngười nói tình bạn giữa đàn bà con gái với nhau sẽ không được lâu bền, có ngườinói rằng tình bạn giữa con gái với nhau không chịu nổi thử thách, nhưng mà tôivà cô ấy, đã không chỉ đơn thuần là tình bạn, mà chúng tôi là chị em một nhà.Có một thứ là thời gian đã gắn kết hai chúng tôi lại với nhau, cho dù chúng tôicó xảy ra mâu thuẫn gì, cho dù chúng tôi có va chạm với nhau, chung qui cũng làmáu chảy ruột mềm cả thôi.
Mặc dùanh Hai không muốn, nhưng mà việc này thực sự là quá nghiêm trọng, cho nênkhông giấu được bố mẹ của La Lợi. Bố mẹ của La Lợi hoàn toàn không ngờ rằng sẽxảy ra chuyện như thế, hai ông bà cứ giống như là bị sét đánh ấy. Bố La Lợi làmột người cao to như thế, khi ở cơ quan không có việc gì thường sẽ đi đánh bóngrổ với mấy thanh niên, bỗng nhiên lên cơn đau tim. Còn dì Lưu nhìn yếu đuốithế, nhưng mà chịu đựng được nỗi đau, chỉ có điều nước mắt cứ như mưa.
“PhiêuPhiêu, rốt cuộc là có chuyện gì hả cháu, rốt cuộc là có chuyện gì, cháu chơithân với La Lợi như thế, cháu có biết tại sao La Lợi lại làm vậy không? Cái conbé này rốt cuộc là không vừa lòng cái gì thế không biết, nó sắp chết đến nơirồi, mà những người làm bố mẹ như dì đây còn không biết!”.
Tôikhông biết phải trả lời như thế nào nữa. Mặc dù tôi vẫn không biết tình hình cụthể về việc tự tử của La Lợi, nhưng mà chắc chắn là có liên quan đến Joseph, mặcdù cô ấy ngoài miệng cứ nói rằng không yêu Joseph, mặc dù nói bản thân mình bâygiờ chỉ vì tiền mà thôi, mặc dù nói bản thân mình không thể thoát ra khỏi cuộcsống hiện tại, nhưng mà thật sự có đúng là như vậy không?
Có thểthực sự là cô ấy vì tiền, có thể thực sự là cô ấy không thể thoát ra khỏi cuộcsống bây giờ, nhưng mà Joseph là người đàn ông mà cô mong chờ đã lâu, cho dùsau khi cô tiếp xúc với người đàn ông này cô phát hiện ra anh ta hoàn toànkhông như thế, cứ cho người đàn ông này là một cọng cỏ độc, nhưng mỗi ngày đềutiếp xúc, hằng ngày đều gặp mặt, làm sao có thể nói không yêu là không yêuđược?
Giốngnhư tôi và Lưu Thụy Căn, khi tôi yêu anh, rõ ràng biết anh là một người kháchẳn trước đó, nhưng mà không phải tôi vẫn cứ trượt ngã vào đấy, vẫn đau khổ,vẫn khốn đốn đấy ư? Nghĩ đến những điều này, tôi càng cảm thấy hối hận đến nỗiđau hết cả tim gan.
Tại saotôi lại có thể ngốc như thế? Tại sao tôi có thể tin vào lời của cô ấy? Tại saotrước khi đi tôi lại gọi điện thoại nói về việc đó cho cô ấy? Sau khi đi, tạisao tôi có thể không nghe điện thoại, máy di động hết pin tại sao không chịu đisạc?
Trướckhi tự tử, nhất định cô ấy sẽ nhớ đến tôi, nhất định là muốn nói chuyện với tôiđấy, nếu như lúc ấy tôi nghe điện thoại của cô, nếu như lúc ấy tôi phát giác rađiều gì bất thường, tôi nhất định sẽ ngăn cô ấy lại!
“Khôngsao đâu, không sao đâu mà dì, La Lợi nhất định sẽ khỏe lại, nhất định sẽ khỏelại thôi.” Tôi ôm lấy dì Lưu, liên tục nói như thế, để an ủi dì, cũng là để anủi bản thân mình. Nhưng mà, mặc dù tôi nói như vậy rồi, đêm hôm đó La Lợi vẫncó một khoảng thời gian rơi vào tình trạng khẩn cấp, tôi nhìn những người bácsĩ kia bận rộn đi ra đi vào, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ - giết cái tênJoseph đó! Giết tên đó đền mạng cho cô ấy!
“Khôngsao đâu.” Anh Hai kéo tay tôi.
Tôi gậtđầu, không nói năng gì, mãi cho đến rất lâu sau đó, tôi mới ý thức được là anhHai cứ nắm lấy tay tôi suốt, tôi vô cùng cảm động, sự căm thù trong lòng tôicũng vơi đi nhiều. Sau đó anh Hai nói cho tôi biết rằng, lúc đó nhìn mặt tôiđằng đằng sát khí, anh thật sự sợ rằng tôi sẽ gây ra chuyện ngốc nghếch nào đó. >
Cứ nhưthế qua nửa ngày sau, cuối cùng La Lợi cũng tỉnh lại, khi cô ấy mở mắt ra, tôisuýt nữa thì ngất luôn.
“LaLợi, La Lợi...”
Tôi quỳbên cạnh giường cô ấy, nắm lấy ngón tay của cô gọi cô từng lần một. Mấy chụctiếng đồng hồ rồi, dì Lưu đã bị chúng tôi ép đi nghỉ ngơi, mặc dù dì khó có thểmà ngủ được, nhưng sau khi biết La Lợi đã thoát khỏi cơn nguy kịch, dì mới chịurời khỏi đó, bà biết được rằng vào lúc này đây bà không được suy sụp. Cho nên,vào lúc này chỉ có tôi và anh Hai. Tôi làm cách nào cũng không thể ngủ được.
La Lợicó chút mơ màng nhìn tôi, tôi nhếch môi lên muốn cười với cô ấy, nhưng mà nướcmắt cứ thế là lăn ra: “Không sao nữa rồi, đều chẳng có việc gì nữa rồi, qua hếtrồi.”
“PhiêuPhiêu...”
Giọngnói của cô ấy có chút nghi hoặc, tôi vội vàng gật đầu: “Tao đây, tao đây này!”.
“Màyphải lấy anh Hai...” Cô ấy nói với vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng để nói: “Lấyanh Hai đi, trò chơi của mấy người đó, chúng ta... chúng ta chơi... chúng tachơi không lại...”
Tôisững sờ nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt kiên định. Đột nhiên, tôi có mộtcảm giác xót xa không thể nào nói nên lời. La Lợi, La Lợi mà luôn tin tưởng vàotình yêu, La Lợi mà có thể tự tử vì tình yêu đó, sau khi tỉnh lại, câu đầu tiênnói với tôi, là câu này.
Tôikhông thể nào hình dung được cảm giác của tôi lúc đó, tôi chỉ biết gật đầu thậtmạnh, gần như là gào khóc lên: “Tao sẽ lấy, tao sẽ lấy...”