Trước khi rời đi, Quý Tửu Lạc không quên trêu chọc Khương Dao bằng cách nhét vào tay cô một hộp “ba con sói, nháy mắt một cái với nụ cười đầy gợi đòn. Cô chỉ biết mím môi, trừng mắt nhìn hắn, rồi cất cái hộp vào túi, không thèm phản ứng thêm.
Suốt buổi chiều, trong lòng Khương Dao có cảm giác bất an, như thể có một thứ gì đó khác thường đang xảy ra. Trực giác mách bảo cô rằng có nguy hiểm đang đến gần, nhưng không biết nó đến từ đâu hay khi nào.
***
Tối hôm đó, bữa cơm cuối tuần diễn ra như thường lệ, trong không khí vui vẻ và đầm ấm. Ông Tẩm, ba của Triệu Minh, quay sang Khương Dao và nói với giọng thân tình:
- Khương Dao, bác nghĩ sau này con nên ở nhà bác cho thoải mái, dù sao nhà bác cũng còn dư phòng trống, lại gần trường, con có thể đi học cùng Triệu Minh mỗi ngày, tiện lợi hơn rất nhiều. Con thấy thế nào?
Khương Dao hiểu rõ ý tứ sâu xa trong lời đề nghị của ông Tẩm, biết rằng ông đang ám chỉ đến mối quan hệ giữa cô và Triệu Minh. Cô giữ thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp lời:
- Dạ, con chưa tính đến chuyện đó. Nơi ở hiện tại của con cũng rất thuận tiện rồi, nhưng con cảm ơn bác đã quan tâm.
Cô liếc nhanh về phía Triệu Minh để xem phản ứng của hắn, nhưng không thấy biểu cảm gì đặc biệt. Triệu Minh vẫn giữ nét mặt bình thản, không thất vọng, cũng không vui mừng, chỉ lặng lẽ ngồi nghe cuộc trò chuyện.
Khương Dao tiếp tục quan sát ông Tịnh, cha của cô, ngồi đối diện. Ông tỏ ra không hài lòng với lời từ chối của cô, nhưng khi nhìn về phía ông Tẩm, ông lại cố giữ thái độ hòa nhã. Mấy ngày trước, ông Tịnh cũng đã hỏi cô về chuyện ở trọ với Quý Tửu Lạc. Ông lo ngại rằng việc cô ở chung với một người đàn ông như vậy sẽ gây ra những điều tiếng không hay.
Khương Dao đã giải thích rằng Quý Tửu Lạc chỉ là một giáo viên trong trường, và vì không ở nhà nhiều nên cho cô thuê phòng để kiếm thêm thu nhập. Cô cũng cố tình nói rằng dù Quý Tửu Lạc trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra rất tốt bụng. Đó hoàn toàn là lời nói dối, bởi trong lòng Khương Dao, Quý Tửu Lạc không phải là người tốt như cô đã miêu tả. Hắn là kẻ mưu mô và xảo trá, luôn ẩn chứa một sự nguy hiểm tiềm tàng.
Ông Tịnh không mấy hài lòng với lời giải thích của cô và muốn cô rời khỏi nhà của Quý Tửu Lạc, nhưng cô vẫn chưa quyết định gì, chỉ bảo sẽ suy nghĩ thêm.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, bà Chỉ, vợ của ông Tẩm, lên tiếng giải tỏa căng thẳng:
- Ông à, đừng nói vậy, con bé nó ngượng rồi kìa. Chuyện của tụi nhỏ thì để tụi nó tự tính toán, mình không nên can thiệp quá nhiều.
Ông Tẩm cười lớn, quay sang bà Chỉ:
- À, vậy hả? Chắc tôi nôn có con dâu quá! Ha ha!
Khương Dao giật mình khi nghe hai chữ "con dâu" vô tình đánh rơi chiếc đũa xuống sàn. Cô cúi người nhặt lên, miệng nói lời xin lỗi:
- Con xin lỗi, con bất cẩn quá!
Bà Chỉ mỉm cười dịu dàng, đưa cho cô một chiếc đũa mới:
- Nè con, bác Tẩm chỉ thương con quá thôi, bác biết tụi con còn trẻ, chưa tính đến hôn nhân đâu, đừng để tâm quá.
Nhưng ông Tịnh không bỏ qua cơ hội, tiếp tục nói:
- Còn trẻ gì nữa, hai đứa đều trên mười tám cả rồi, tính trước thì cũng tốt, có thời gian bồi đắp tình cảm. Với lại, bác thấy Triệu Minh rất thích Khương Dao đấy chứ!
Ông Tịnh nhìn Triệu Minh, chờ đợi sự đồng tình. Triệu Minh gật đầu, đồng ý với lời nói của ông. Khương Dao cảm thấy bối rối và hoang mang, cảm giác như mình đang bị "bán đi," và người bán chính là cha mình.
Ông Tịnh hài lòng, quay sang Triệu Minh:
- Bác rất thích một chàng rể như cháu, vừa tốt tính lại hiểu chuyện.
Cả nhà cười vui vẻ trước câu nói của ông Tịnh, nhưng Khương Dao lại cảm thấy lạc lõng. Cô định phản đối thì Triệu Minh bất ngờ nắm tay cô dưới bàn, thì thầm nhỏ nhẹ:
- Mình sẽ giải thích sau.
Cảm giác xa lạ tràn ngập trong lòng Khương Dao. Người bạn thân thiết, luôn lắng nghe cô đâu rồi? Thay vào đó là một Triệu Minh lạ lẫm, xa cách. Cô cười gượng gạo, ít nói hơn hẳn trong phần còn lại của bữa ăn.
Sau bữa tối, khi cả nhà Triệu Minh chuẩn bị ra về, Khương Dao ra tiễn họ. Ông Tẩm và bà Chỉ không quên dặn dò cô phải giữ sức khỏe, chăm sóc tốt cho ông Tịnh. Cô cảm thấy biết ơn vì sự lo lắng chân thành của họ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bồn chồn.
- Triệu Minh, sao cậu lại nói thế, không phải lúc trước mình đã nói với cậu rồi
sao?
- Mình chỉ muốn bác trai vui thôi. Cậu đừng hiểu nhầm ý mình, cậu biết đó, thời gian của bác không còn bao lâu nữa, cứ vui ngày nào thì tốt ngày đó. Cậu yên tâm, mình sẽ không ép buộc cậu chuyện gì đâu.
Triệu Minh nói những điều có lý đến mức cô chẳng thể nào phản bác. Nhưng cô không thể hoàn toàn tin tưởng được vì cảm giác bất an cứ nhen nhóm trong lòng không yên.
- À, vậy à. Vậy mình yên tâm rồi. Cám ơn gia đình cậu đã thường xuyên đến đây thăm ba mình. Nhờ vậy mà ông vui vẻ hơn rất nhiều. Triệu Minh, cậu không học hè sao? Nếu muốn tốt nghiệp sớm thì cần phải học vượt đó, sao trông cậu nhàn nhã vậy?
Ngay khi biết không học hè thì hẳn cũng ngưng việc học lại, bản thân chỉ ở nhà tập trung nghiên cứu kinh doanh, học hỏi thêm từ ông Tẩm. Mục đích ban đầu của hắn là được gần cô chứ chẳng hề muốn học ngành Sư phạm.
Cô không đi học thì hà cớ gì hắn phải đi chứ. Đợi tháng 9 học cùng cô chẳng phải tốt hơn sao.
- Tại mình cần phụ giúp ba một số việc. Mình là con một nên đôi lúc không được lựa chọn. Học kỳ sau học chung với cậu cũng vui mà, lỡ mình có nghỉ học thì mượn sách của cậu chẳng phải quá tiện hay sao.
Hắn đang biến một chuyện hết sức vô lý, trong hai học kỳ vừa rồi, chỉ có mình cô nghỉ, còn hắn chẳng vắng mặt buổi nào cả.
Nói được vài câu thì cũng đến lúc nhà Triệu Minh phải về lại trung tâm thành phố vì thứ hai ông Tẩm còn phải bận việc kinh doanh.
Tối đó, cô cứ trằn trọc mãi không yên, đến hơn 1 giờ sáng cô mới khó nhọc đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng mị, cô mơ thấy bản thân mình đang trong một màn đêm vô định, chỉ có một ánh đèn ở chỗ đang đứng, xung quanh rất lạnh tối, tối đến mức cô chẳng thể nhìn thấy gì, chân ngại di chuyển vì không biết khi mình bước ra khỏi vùng sáng rồi sẽ ra sao.
Bỗng nhiên, từ xung quanh có những bàn tay đen xì mang móng vuốt nhọn hoắt ra cố với bắt cô, bàn tay chạm đến đâu thì cả người cô lạnh như sắp đóng băng đến đó. Chẳng mấy chốc, bàn tay gớm ghiếc bắt được và lôi kéo cô vào trong khung cảnh tối tăm, mặc cho cô cố dùng hết sức mình cản lại.
Cô hoảng loạn, muốn chạy về nơi có ánh đèn ấy nhưng chẳng thể, muốn la hét nhưng cổ họng cứ bị nghẹn lại, tay chân chẳng thể động đậy, hụt hơi, cả người nặng nề.