Tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên, kéo Khương Dao khỏi giấc mơ mịt mù. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, cảm giác lo lắng và mệt mỏi bao trùm khi vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. Cũng may, đó chỉ là giấc mơ, cô tự an ủi.
Tối đó, đúng 18 giờ 30 phút, một chiếc xe màu đen đã đỗ cách cổng nhà Khương Dao không xa. Tiếng chuông điện thoại vang lên, hiện tên Quý Tửu Lạc trên màn hình. Lúc này, cô đang ở trong bếp, liền lén bước ra một góc khuất để nghe máy.
"Alo?"
Giọng Quý Tửu Lạc qua điện thoại đầy kiêu ngạo.
"Con người, sao ta chưa thấy cô? Biết thời gian của ta quý giá thế nào không?"
Khương Dao thở dài, nghĩ thầm nếu hắn đang đứng trước mặt thì chắc chắn sẽ trưng ra bộ mặt tự mãn thường thấy.
"Chú à, chưa đến 7 giờ mà. Đợi chút nữa tôi ra, giờ tôi bận. Cúp máy đây."
Cúp điện thoại, Quý Tửu Lạc cười nhạt đầy khó chịu, mắt nhìn sang bên cạnh nơi có một bóng dáng nhỏ nhắn đang nép sát vào trong xe, như sợ bị phát hiện. Đó là một tiểu quỷ, kẻ gần đây bị hắn thu nhận về.
"Này, tiểu quỷ kia! Ta bảo ngươi canh chừng con mồi của ta, sao lại đi chọc ghẹo người của ta hả? Ngươi muốn ta giao ngươi cho Đại Ác Quỷ chịu phạt không? Ngươi biết ta đã bảo kê cho ngươi thì phải biết thân biết phận chứ."
Quý Tửu Lạc trừng mắt nhìn tiểu quỷ, kẻ tội nghiệp chỉ biết cúi đầu, lí nhí nói.
"Xin lỗi chủ nhân, tôi không dám nữa. Nhưng tôi có tên, là Trịnh Bách Kiên, không phải “tiểu quỷ."
"Ta muốn gọi gì thì gọi!" Quý Tửu Lạc xùy một cách chán chường.
Từ lúc thu nhận Bách Kiên, Quý Tửu Lạc không quá bận tâm đến việc hắn quấy rối những con người xung quanh Khương Dao. Hắn cảm thấy việc để Bách Kiên canh giữ cho cô là hợp lý, mặc dù không ít lần tiểu quỷ này đã gây phiền toái. Tuy nhiên, Quý Tửu Lạc biết mọi thứ phải được kiểm soát cẩn thận, vì nếu Đại Ác Quỷ biết hắn đang vi phạm quy tắc, chắc chắn hình phạt sẽ rất nghiêm trọng.
Bách Kiên khẽ lén nhìn Quý Tửu Lạc rồi nói.
"Chủ nhân, chuyện này có thể giải quyết nhanh chóng mà, tại sao ngài không ra tay đi?"
Quý Tửu Lạc khẽ cười lạnh.
"Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Nhưng ta muốn Khương Dao biết sự thật và tự rời xa những kẻ xung quanh cô. Để rồi, cô sẽ chỉ còn một mình ta."
Hắn nheo mắt, trong đầu hiện ra một loạt kế hoạch đã được tính toán tỉ mỉ. Tiểu quỷ không dám lên tiếng thêm, chỉ cúi đầu vâng dạ.
"Rõ rồi, chủ nhân."
Ngay sau đó, Quý Tửu Lạc ném cho Bách Kiên vài lọ chứa linh hồn, bảo hắn đi lo chuyện khác. Tiểu quỷ mừng rỡ, không ngờ từ khi theo Quý Tửu Lạc, cuộc sống của nó đã thay đổi nhiều đến vậy.
Khi Khương Dao xuất hiện tại cổng nhà, cô mặc bộ quần áo giản dị như thường ngày. Quý Tửu Lạc liếc nhìn cô một hồi lâu rồi bật cười nhạt.
"Sao thế? Mặt tôi dính gì à?" Khương Dao tò mò hỏi khi thấy ánh mắt chăm chú của hắn.
"Không có gì, lên xe đi."
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đó, để lại sự im lặng bao trùm căn nhà. Ông Tịnh đã đứng bên cửa sổ theo dõi toàn bộ sự việc. Ông khẽ nhấc điện thoại lên và gọi vào một số quen thuộc, nói vài câu ngắn rồi tắt máy.
Trên xe, Khương Dao không hiểu vì sao bản thân lại dễ dàng tin tưởng Quý Tửu Lạc đến mức ngồi lên xe đi cùng hắn, mặc dù cô không hề biết điểm đến là đâu. Bên cạnh đó, cô vẫn cảm thấy có chút tò mò về những lời hắn nói trước đây, về một người giúp việc cũ của nhà cô mà hắn đã hứa sẽ đưa cô đi gặp.
"Chú, dạo này chú bận à? Tôi thấy chú không thường xuyên xuất hiện nữa"
Quý Tửu Lạc nhếch môi cười.
"Không cần lo, ta tự sắp xếp được. Chỉ là dạo này ta bận với một khế ước khó khăn thôi."
Hắn gõ nhẹ tay lên vô-lăng, đôi mắt chăm chú nhìn con đường phía trước. Khương Dao ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi đã tin tưởng một người như hắn.
Quý Tửu Lạc quay sang nhìn cô, ánh mắt đượm chút mỉa mai.
"Cô thật sự nghĩ ta bận đến mức quên mất cô sao? Không bao giờ đâu"
Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi lại:
"Rốt cuộc, chú muốn từ tôi?"
Hắn cười khẽ, ánh mắt lóe lên chút gì đó rất sâu xa.
"Muốn cô thuộc về ta"
Trên xe cùng hẳn Khương Dao không hiểu bản thân mình đã tin tưởng hắn đến mức độ nào mà có thể lên xe đi cùng hắn trong khi không hề biết địa chỉ đích đến là ở đâu.
Trong thâm tâm, cô cảm thấy bản thân thật ngu dại đến không thể tả nổi. Quý Tửu Lạc thấy cô im lặng, bèn nói:
"Chúng ta sẽ đi tầm 30 phút, đến nhà của một trong những người giúp việc cũ của nhà cô. Lúc đó, cô cứ hỏi những điều mình thấy nghi hoặc để giải đáp khúc mắc."
Bản thân Khương Dao không quan tâm lắm đến chuyện này, chỉ tại Quý Tửu Lạc một mực muốn cô đi cùng, nên cô cũng theo để lý giải sự tò mò. Tuy không chắc chắn lắm, nhưng cô ngầm khẳng định rằng bà Liên và Khương Nguyệt có thể đã bị ác quỷ bắt lấy linh hồn. Đợi đến nơi, cô sẽ hỏi kỹ lại xem sao. Dù gì cũng không mất quá nhiều thời gian của cô.
"Cảm ơn chú. À, chú đang thực hiện khế ước với người kia, đi như vậy có ảnh hưởng gì không? Dạo này tôi thấy chú hơi bận mà"
"Đúng vậy, vì hơi bận nên ta mới không đến thăm cô thường xuyên, Quý Tửu Lạc đáp. Bàn tay hắn gõ gõ lên vô lăng một cách nghịch ngợm, mắt vẫn chuyên tâm lái xe.
"Chuyện đó không cần lo, ta sắp xếp được. Con mụ đó trước khi chết muốn có đứa con làm CEO, chuyện này thì quá dễ với ta. Ta mất một tháng để ở bên cạnh và phụng dưỡng cho bà ấy sống trong nhung lụa"
Hắn tỏ vẻ khinh bỉ:
"Con người mà, ai cũng không thể nào vượt qua được cám dỗ vật chất và đồng tiền."
Trừ người đang ngồi bên cạnh hắn đây. Đôi lúc Quý Tửu Lạc tự hỏi, không biết cô ngu dại hay là mất não nữa. Với những người trẻ, khi biết bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa thì họ thường lao vào ăn chơi sa đọa, tiêu xài phung phí, cầu vật chất để thỏa mãn thú vui và sĩ diện của bản thân. Còn cô thì khác.