Khương Dao cảm thấy bức bối khi phải ở nhà mãi, nên cô quyết định theo dì Trang ra ngoài mua sắm tại siêu thị.
Hôm nay là chủ nhật, ông Tịnh đã dặn dì giúp việc từ sớm phải đi mua vài món ngon để đãi khách. Những vị khách này đến nhà họ Tịnh rất thường xuyên, và dì Trang cũng đã quen với sở thích của họ. Cô thấy đây là cơ hội tốt để ra ngoài hít thở không khí và cũng để thay đổi tâm trạng.
Cuối tuần, siêu thị đông đúc hơn bao giờ hết. Các quầy hàng thực phẩm được bày biện phong phú, trông thật hấp dẫn. Đến quầy rau, dì Trang chợt nói:
- Dạo gần đây, nhà ông Tầm đến chơi thường xuyên. Dì nghe nói họ có ý định gì đó với con đấy. Lúc trước, nhà ấy từng hứa hôn Triệu Minh với con, nhưng rồi có chuyện không hay xảy ra. Con thấy Triệu Minh thế nào?
Khương Dao cười nhạt, cô không nghĩ Triệu Minh sẽ nhờ ba mẹ sắp xếp cuộc hôn nhân này, bởi cô đã từ chối tình cảm của hắn từ lâu.
- Con nghĩ nhà họ chỉ đến thăm ba thôi. Dù sao, bác Tầm và ba cũng thân thiết nhiều năm. Với tình hình sức khỏe của ba bây giờ, chắc họ chỉ muốn đến thăm hỏi thôi. Còn về Triệu Minh, con và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, không có gì hơn.
Dì Trang thở dài, rồi tươi cười trấn an:
- Ừ thì chắc dì suy nghĩ nhiều rồi. Con còn trẻ, chuyện lấy chồng thì để sau. Trước hết cứ vui chơi thoải mái đi. Với gia cảnh nhà con, chẳng lo gì mà không tìm được người tốt.
Khương Dao khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cô bỗng trĩu nặng. Những lời dì Trang nói vô tình khơi gợi lại những ký ức và mâu thuẫn giữa cô và ông Tịnh, mà dì Trang - người mới vào làm - hoàn toàn không hay biết.
- Con biết rồi. Cảm ơn dì Trang.
Khi đang mải mê suy nghĩ, ánh mắt cô chợt bắt gặp bóng dáng quen thuộc ở quầy hàng đối diện. Quý Tửu Lạc, mặc bộ vest nghiêm chỉnh, trông như một chủ tịch công ty, đang nhìn cô với nụ cười đẩy xảo quyệt. Hẳn hất cằm ra hiệu cho cô đến gần. Hành động của hắn khiến cô khó chịu, nhưng Khương Dao vẫn phải giả vờ tìm kiếm món đồ khác, viện cớ đi mua thêm vài thứ để tránh sự chú ý của dì Trang.
Khi cô đã đi đủ xa, Khương Dao bước đến bên cạnh Quý Tửu Lạc, đi cùng tốc độ với hắn. Cô cảm thấy như mình đang làm điều gì đó sai trái, lo ngại ánh mắt người khác dõi theo.
- Chú, chú gọi tôi có chuyện gì không? - Cô lên tiếng, cố giữ vẻ bình tĩnh.
Hắn dừng lại, quay sang nhìn cô, vẫn với nụ cười đầy ẩn ý:
- Chỉ là muốn gặp cô thôi. Dạo gần đây ta bận quá, nhân cơ hội này gặp cô một chút.
Khương Dao không tỏ ra quan tâm. Cô đã xác định rõ ràng tình cảm của mình, không để bản thân lún sâu vào những rắc rối mà Quý Tửu Lạc mang đến nữa.
- Không vui khi gặp ta sao? - Hắn hỏi, giọng trêu chọc.
Khương Dao thờ ơ đáp:
- Chú gặp ai là quyền của chú, tôi không có ý kiến.
Hắn nhếch môi cười, rồi nói với giọng điệu khiêu khích:
- Không phải cô vẫn giận ta chuyện đêm đó sao? Hay là ta chưa làm cô hài lòng?
Lời nói của hắn khiến Khương Dao đỏ bừng mặt. Cô nhớ lại cảnh tượng đêm đó, tim đập loạn nhịp. Cô vội lấy đại một món đồ trên kệ để che giấu sự bối rối của mình, rồi lắp bắp:
- Tôi... tôi không có.
Hắn nhìn vào món đồ cô đang cầm, rồi cười lớn:
- Cô xem kìa, cẩm hộp "ba con sói" mà bảo không có sao?
Khương Dao đông cứng người, không ngờ mình lại chọn trúng món đồ đáng xấu hổ đó. Quý Tửu Lạc thản nhiên lấy hộp từ tay cô, rồi nói với giọng đùa cợt:
- Size này hơi nhỏ, chọn cái lớn nhất đi. Tối nay ta đến thử xem có vừa không.
Mặt Khương Dao đỏ như gấc, cô vội tìm cách thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này. Bỗng cô nhớ ra điều gì đó, lập tức nói:
- Chú, tôi hỏi cái này một chút. Dạo này, thỉnh thoảng tôi cảm thấy lạnh, dù trong nhà khá ấm áp... Có khi nào tôi bị ma ám không?
Cô nói với giọng nghiêm túc, nhưng hắn chỉ cười cợt nhã:
- Vậy để ta đến ôm cho ấm.
Câu trả lời của hắn khiến Khương Dao bực bội. Cô muốn bỏ đi ngay lập tức nhưng rồi quyết định hỏi tiếp:
- Tôi không đùa đâu. Có khi nào hồn ma của bà Liên và Khương Nguyệt ám tôi không? Họ ghét tôi lắm, sao có thể để tôi yên được? Tôi sợ một ngày nào đó họ sẽ đến bóp cổ tôi...
Cảm giác lạnh lẽo xuất hiện quá thường xuyên khiến Khương Dao lo lắng. Cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải linh hồn của những người đã khuất đang ám mình không.
Quý Tửu Lạc nhìn cô, rồi giả vờ suy tư:
Ta chưa thấy linh hồn nào trong nhà cô cả. Nhưng có thể cô nên tìm hiểu thêm. Thử hỏi những người làm trong nhà xem sao.Không thấy linh hồn? Ý chú là sao? - Cô thắc mắc.
Hắn giải thích sơ qua về "thời gian luân hồi" của linh hồn sau khi chết, nhưng cố tình không đề cập đến việc hắn đã sai ác quỷ theo dõi cô. Hắn muốn chọc ghẹo và xem phản ứng của cô ra sao.
- Chú, tôi nghi ngờ rằng Khương Nguyệt và bà Liên có thể đã bị ác quỷ bắt đi linh hồn. - Khương Dao nói ra suy nghĩ của mình.
Quý Tửu Lạc gật đầu, rồi nói với vẻ đăm chiêu:
- Cũng có thể. Nhưng nếu muốn biết rõ, ngày mai ta sẽ cùng cô đi gặp người làm cũ trong nhà. Cứ yên tâm, ta sẽ sắp xếp mọi chuyện.
Khương Dao định từ chối, nhưng trước khi cô kịp nói gì thì giọng của một bà lão vang lên:
- Tửu Lạc, con đầu rồi?
Quý Tửu Lạc quay sang cô, nói:
- Đó là người ký khế ước với ta. Ta đi đây, mai gặp.