Lúc Tiêu Trường Phong rời đi còn nói với ta: "Ta rất thích muội, tên nam nhân kia nếu bắt nạt muội thì nói với ta, nghe thấy chưa?"
"Lần sau nhớ mang vịt quay đến." ta vẫy tay với nàng ấy.
Nàng ấy nghe thấy lời ta nói liền loạng choạng suýt ngã.
Cốt truyện bị thay đổi luôn phải trả giá.
Tiêu Trường Phong không được bôi thuốc cho Ninh Tử Cầm, việc này bây giờ biến thành ta làm.
Mười phút trước Tiêu Trường Phong vừa đi. Ninh Tử Cầm cầm lọ thuốc nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
"Hay là... ta giúp ngươi?" ta buột miệng nói ra câu này.
Hắn cũng không từ chối.
Ta trơ mắt nhìn Ninh Tử Cầm cởi áo trước mặt ta.
Cởi xong nửa người trên liền dừng lại.
Cởi tiếp đi, cởi có chút xíu vậy làm sao ta đủ xem!
"Ngốc rồi sao?" Hắn đưa tay lắc lắc trước mặt ta, “Bắt đầu từ lưng trước đi, còn lại ta tự làm.”
Ta ngơ ngác gật đầu, sợ nước miếng mình chảy ra.
Những vết thương này nghiêm trọng hơn của ta.
Gỡ từng lớp gạc, /má/u tươi chảy ra, hòa lẫn với /má/u cũ đã khô đen, trông rất dữ tợn và đáng sợ.
Hắn nằm sấp trên giường, ta nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, sợ làm hắn đau.
Vì ta biết thật sự rất đau.
Hắn nhíu mày, nhưng không nói gì.
"Đau thì nói, đừng chịu đựng." ta nói, "Mấy ngày trước có ai bôi thuốc cho ngươi không?"
Ninh Tử Cầm lắc đầu, nghiến răng nói: "Không, đều là ta tự làm."
"Phía sau ngươi bôi thế nào? Không với tới thì không bôi nữa à?" ta nhíu mày, đoán cũng đoán được.
Hắn không nói gì nữa.
Quả nhiên là vậy.
Tuy rằng ta cũng không có tư cách nói hắn.
Dù sao ta ngay cả thuốc cũng không dùng, chỉ mong những vết thương này có thể tự lành.
Ninh Tử Cầm nhắm mắt lại, ngũ quan đều nhíu chặt một chỗ.
Ta đưa cánh tay đến bên miệng hắn, “Đau thì cắn, nhịn cái gì.”
Ta còn khóc thảm thiết như vậy, ta không tin hắn không đau.
Hắn lắc đầu.
Ta cố ý ra tay mạnh hơn một chút, hắn theo bản năng há miệng cắn vào cánh tay ta.
Ta hít một ngụm khí lạnh.
Chết tiệt.
Đau a.