Kinh Ngọc

Chương 4: Hòa bình hay chiến tranh?



 

Ta sẽ không để kết cục cứ thế diễn ra suôn sẻ.

Vì nửa đời sau của ta, Ninh Tử Cầm không thể c/h/ế/t/, Ninh Quốc không thể diệt vong.

 

Trở về Kỳ Quốc là điều không thể nào, tên chó c/h/ế/t/ Kỳ Dã kia nhất định sẽ ngũ mã phanh thây ta.

Chi bằng nói hết những gì ta biết cho Ninh Tử Cầm, liều mạng với Kỳ Quốc!

Thật ra ta càng hy vọng thế giới hòa bình.

Cho dù ta không biết gì, hắn cũng sẽ giữ lại mạng sống cho ta.

 

Tỉnh lại trên xe ngựa, lại không thể cử động được.

Bị thương quá nặng, động một cái cũng đau.

 

Trong xe ngoài ta và Ninh Tử Cầm ra, còn có hai thị vệ, hộ tống chúng ta trở về Ninh Quốc.

"Đói rồi sao?" Ninh Tử Cầm hỏi ta.

 

Không biết từ lúc nào hắn đã thay quần áo, bộ quần áo dính đầy vết bẩn và /má/u đã không thấy đâu. Lúc này hắn ngồi ngay ngắn, quần áo che khuất vết thương, không nhìn ra chút manh mối nào.

 

Nhưng không ai thay quần áo cho ta, cũng hợp tình hợp lý.

Ta sắp c/h/ế/t/ đói rồi, theo bản năng gật đầu, gật đầu lia lịa, động đến vết thương, ngũ quan đều nhăn nhó lại.

 

Ngay sau đó, thị vệ bên cạnh đưa cho ta một cái bánh bao.

Ta vừa định đưa tay ra, lại dừng lại.

 



"Có khăn tay không? Cho ta mượn dùng một chút." ta nói với Ninh Tử Cầm.

Hắn liếc ta một cái, lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa cho ta.

Ta dùng khăn tay bọc bánh bao lại, ăn từng miếng nhỏ.

Ăn cơm, phải tao nhã, phải có nghi thức.

 

Sao chỉ có một cái bánh bao.

Ta cảm thấy mình đói sắp khóc rồi.

Sao một cái bánh bao cũng ngon như vậy.

 

"Chúng ta vừa mới ra khỏi Kỳ Quốc không xa, cô nương nếu muốn đi, bây giờ có thể xuống xe." Vị thị vệ đưa bánh bao cho ta nhìn ta rồi nói.

 

Ta nuốt xuống thứ trong miệng, nhìn quanh trong xe.

"Ta là tội phạm bỏ trốn, giờ đi thì có thể đi đâu?" ta nói, "Các ngươi muốn /g.i_ế.t/  muốn ch/ém/ cứ tự nhiên, dù sao cũng tốt hơn là ở đó chịu hình."

 

"Sẽ không /g.i_ế.t/  ngươi." Ninh Tử Cầm nói.

Ta cười nháy mắt với hắn: "Ta đương nhiên biết, dù sao cũng chưa biết được từ ta những gì các ngươi muốn."

 

Sắc mặt Ninh Tử Cầm thoáng chốc ngạc nhiên, rồi nhanh chóng biến mất.

Hai thị vệ nhìn nhau.

 

Ta ăn xong bánh bao, trả khăn tay cho hắn.

"Cảm ơn."

Chiếc khăn tay vốn trắng tinh đã bị dính /má/u trên tay ta, hắn cũng không chê, nhận lấy.

 



Xe ngựa đi được một ngày, tìm một nơi kín đáo dừng lại, nghỉ ngơi một chút.

Hai thị vệ xuống xe, chắc là đi giải quyết nỗi buồn. Người đánh xe đứng bên cạnh xe ngựa quan sát, đề phòng chuyện bất trắc.

Chỉ còn lại ta và Ninh Tử Cầm.

 

"Ninh Tử Cầm, ngươi có muốn ngồi lên vị trí đó không?" ta hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

Hắn hiển nhiên là hiểu, chỉ là không đáp lại.

 

"Chất tử Ninh Quốc được phái đến ba năm trước, dung mạo tuyệt trần, quân tử khiêm nhường," ta cười đầy mắt, "Bây giờ gặp được người thật, lời đồn quả nhiên không sai.."

Những lời ta giả vờ đáng thương nói với hắn trước đó, không khó để đoán ra thân phận của ta.

Đích nữ phủ Tướng quân biết chất tử Ninh Quốc, đây cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

 

"Ninh Tử Cầm, đến chỗ các ngươi, ta có thể ăn vịt quay không?" ta hỏi.

"Phủ đệ của ta tuy nhỏ, nhưng cũng không đến mức không có thứ này." Hắn cúi đầu, giọng điệu trả lời không nghe ra cảm xúc.

 

"Không phải vấn đề có hay không," ta nói, "Ta không phải khách, bây giờ cũng không biết xuất hiện với thân phận gì, khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào."

 

"Vậy thì cứ để bọn họ nói, liên quan gì đến ngươi, liên quan gì đến ta." Ninh Tử Cầm nói.

"Giải thích với phụ hoàng ngươi như thế nào?" ta cố ý hỏi hắn.

"Giải thích sự thật." Hắn nói.

 

"Giải thích sự thật," ta dựa người ra sau, nheo mắt, "Chỉ là từ pháp trường này đến pháp trường khác."

"Ninh Tử Cầm, ta đi theo ngươi, không phải vì kết quả này."

"Ngươi muốn thế nào?" Hắn nhìn ta.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv