Giả vờ đáng thương rất hiệu quả.
"Chẳng còn gì lưu luyến nữa, đất nước đã sống hơn mười năm, chỉ mang lại cho ta sự lạnh lẽo." ta nói.
Ta sẽ không có nỗi nhớ quê hương, ta đến đâu, nơi đó chính là nhà.
Ta không phải Hồ Ngọc.
"Được, vậy đi theo ta." Ánh mắt Ninh Tử Cầm kiên định, dù toàn thân đẫm /má/u, vẫn khiến người ta cảm thấy hắn là một thiếu niên đầy khí phách.
Mạch truyện không sai, Ninh Quốc phái người đến cứu chất tử.
Lúc này ta và Ninh Tử Cầm, đều đang gắng gượng tinh thần, chờ đợi sự cứu viện cuối cùng này.
Được giải thoát khỏi giá hình, ta lập tức ngã xuống đất.
Tay chân đã sớm không còn sức lực, đầy thương tích.
Trước khi ngất đi, ta mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
"Điện hạ, có cần /g.i_ế.t/ cô nương này không?"
"Mang theo, nàng ấy còn có ích với chúng ta."
Còn một điểm quan trọng chưa đề cập đến.
Chất tử được đưa đến Kỳ Quốc, bề ngoài là hai nước muốn giao hảo, muốn hòa bình.
Thực tế, hai bên từ đầu đến cuối đều có toan tính riêng.
Chất tử là công cụ được phái đến để dò la tình báo, Kỳ Dã làm sao có thể không biết.
Hiện tại Ninh Quốc phái người đến cứu Ninh Tử Cầm, chỉ là cho rằng hắn còn có chút tác dụng, tình báo hắn thu thập được có lẽ giúp ích cho Ninh Quốc.
Còn việc mang ta đi, cũng chỉ là cho rằng ta biết một số bí mật mà ngay cả Kỳ Dã cũng không hay.
Mọi người đều sai hoàn toàn.
Kỳ Dã đầy dã tâm, /g.i_ế.t/ hại trung thần lương tướng, không nghe lời can gián, tự phụ kiêu ngạo.
Ninh Tử Cầm không được sủng ái, cam tâm làm chất tử mạo hiểm, dù mang đầy thương tích nhưng không được phụ hoàng liếc mắt nhìn lấy một cái.
Hồ Ngọc cũng sai, sai ở chỗ yêu người trong thời loạn lạc, ngay từ đầu đã tin tưởng một người không nên tin tưởng.
Nàng thật sự cho rằng Ninh Tử Cầm mang nàng đi là vì thương hại nàng, thật sự cho rằng sự đối đãi tốt với nàng trong quá trình chung sống là thích nàng, thật sự cho rằng người đàn ông này có thể an ủi trái tim bị tổn thương của nàng.
Dù là Kỳ Dã hay Ninh Tử Cầm, đều không phải người tốt gì.
Nhưng cũng không cần thiết phải sinh ra oán hận với Ninh Tử Cầm, Hồ Ngọc vốn là người Kỳ Quốc, mang nàng theo, người bị chỉ trích ngoài nàng ra, chỉ có Ninh Tử Cầm.
Đứng ở góc độ người ngoài cuộc mà nói, thật sự có chút đau lòng, vị hoàng tử trung thành với đất nước, lại không được sủng ái, từ nhỏ đến lớn ăn mặc không bằng người khác, ngay cả cố ý lấy lòng cũng không đổi lại được một cái liếc mắt của phụ hoàng.
Hồ Ngọc có thể hận hắn.
Nhưng ta thì không cần.
Ta rất thích hắn.
Chủ yếu vẫn là vì hắn quá đẹp trai.
Kết cục của Ninh Tử Cầm là c/h/ế/t/ trận, không giữ được thành, không thể trở về nhà cưới người con gái mà hắn yêu thương.