Kinh Ngọc

Chương 5: Cái tên Cố Niệm



 

Hồ Ngọc bị đưa về Ninh Quốc, không ngoài dự đoán, bị hoàng đế Ninh Quốc hạ lệnh bắt đi, tra tấn bức cung.

Nếu không phải Ninh Tử Cầm động lòng trắc ẩn, thuyết phục phụ hoàng hắn, e rằng Hồ Ngọc không sống nổi đến lúc đánh trận.

 

"Ngươi cứ nói, Triệu Quốc diệt vong, ta là người lưu vong, tình cờ được ngươi cứu trên đường." ta nói, "Một nữ tử mất nước mất nhà không nơi nương tựa, ai sẽ đi điều tra thân phận của nàng ta chứ."

 

Triệu quốc là quốc gia gần Kỳ Quốc nhất, cũng là quốc gia đầu tiên bị Kỳ Quốc thôn tính.

 

"Từ bây giờ, ta không còn là Hồ Ngọc, nữ nhi của Hồ Phi Hộ quốc tướng quân nữa."

Dù sao ta vốn dĩ cũng không phải.

 

"Nghe thấy chưa? Đừng có nói lung tung." ta nhìn hai thị vệ, uy h.i.ế.p bọn họ, "Nói lung tung là ta /g.i_ế.t/ ."

Hồ Ngọc chẳng có gì cả, chỉ có võ công học được từ phụ mẫu.

 

"Ngươi muốn gì?" Ninh Tử Cầm không hiểu cách làm của ta, không hiểu vì sao ta phải hành động như vậy.

 

"Muốn một nơi an ổn để sống hết quãng đời còn lại." ta nhìn chằm chằm hắn, "Ta còn căm ghét chiến tranh hơn bất kỳ ai trong số các ngươi."

 



Thân phận giả này đã thành công qua mắt tất cả mọi người.

Ta được ở trong phủ đệ của Ninh Tử Cầm.

Được ăn vịt quay mà mình hằng mong ước.

Cuộc sống thật tươi đẹp.

 

Ninh Tử Cầm vừa về nước, liền bị hoàng đế triệu kiến.

Ta một mình dạo chơi trong phủ đệ của hắn.

Quả thật hơi nhỏ, nhưng ở thoải mái là dư sức.

 

Ta tùy tiện đặt cho mình một cái tên, gọi là Cố Niệm.

Những người hầu gặp ta trên đường đều gọi ta một tiếng "Cố cô nương".

Vẫn hơi chưa quen.

 

Cứ thế sống yên ổn được vài ngày.

Sáng sớm hôm nay, mặt trời còn chưa ló dạng, Ninh Tử Cầm đã gõ cửa phòng ta, nói có việc quan trọng.

 

Ta bảo hắn vào.

Cửa vừa mở ra, ta liền ném mạnh một cái gối qua.



Bị hắn dễ dàng bắt lấy.

 

"Ngươi không biết thời gian nghỉ ngơi rất quý giá sao?" ta bực bội bò dậy khỏi giường, "Tốt nhất là chuyện quan trọng."

Ta nhìn sắc mặt hắn, có chút buồn cười lại bất đắc dĩ.

 

"Là chuyện quan trọng." Ninh Tử Cầm đặt cái gối lại lên giường ta.

Ta ôm gối ngồi trên giường, rất bực mình.

 

"Ta muốn biết, Kỳ Dã xuất bao nhiêu binh mã."

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ta.

 

Đôi mắt này thật sự rất đẹp, khiến người ta nhịn không được muốn nói hết mọi chuyện cho hắn.

Ta quả thật đã nói cho hắn biết.

 

"Mười vạn tám ngàn."

"Xuất binh vào giữa mùa thu."

"Các ngươi đi qua Mãng Sơn Cương, cẩn thận mai phục."

Nói cho hắn một con số chính xác, thậm chí còn nói cho hắn biết Kỳ Dã khi nào xuất binh, đi qua đâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv