Kinh Ngọc

Chương 16: Đỡ đ/a/o



 

Ta đá văng binh lính Kỳ Quốc chắn đường, thở hổn hển nhìn về phía Ninh Tử Cầm.

Ánh mắt ta lạc mất hắn.

 

Nhìn xung quanh, lại không thấy bóng dáng hắn đâu.

Ta liều mạng ch/ém/ /g.i_ế.t/  binh lính Kỳ Quốc, /g.i_ế.t/  đến đỏ cả mắt, trái tim dường như còn lạnh hơn cả lưỡi /k/i/ế/m/.

 

Khi nhìn thấy Ninh Tử Cầm, vai hắn đã bị thương nặng, thương tích chồng chất thương tích, hắn đã không còn sức lực để giơ /k/i/ế/m/ lên nữa.

 

Tề Dã đứng trước mặt hắn.

Dáng vẻ cao cao tại thượng thật sự khiến người ta tức giận.

 

"Nhìn nàng ta /c_h.ế_t/  trước mặt ngươi, cảm giác thế nào?" ta đứng trước mặt Ninh Tử Cầm, dùng lời nói khiêu khích Kỳ Dã.

 

Mũi /k/i/ế/m/ của ta cách tim Kỳ Dã, chỉ còn cách khoảng một nắm tay.

"Ngươi và cha ngươi, thật sự không để trẫm bớt lo."

 

Hắn vừa nói, động tác cực nhanh, gần như là tốc độ mà ta hoàn toàn không phản ứng kịp, hất văng thanh /k/i/ế/m/ của ta ra, /đ.â.m/  thẳng vào người phía sau ta.



 

Ta căn bản không kịp suy nghĩ, xông tới, ôm chặt lấy Ninh Tử Cầm.

Thanh /k/i/ế/m/ đó không chút lưu tình đ/â/m/ vào cánh tay ta.

 

Ta nghiến răng, lao về phía Kỳ Dã như muốn bỏ mạng.

Ôm chặt lấy Kỳ Dã, lấy con d/a/o găm từ bên hông ra, đ/â/m/ mạnh vào n.g.ự.c trái tên cẩu hoàng đế này.

 

Tình trạng của Kỳ Dã sống c/h/ế/t/ chưa rõ.

Bị ta đ/â/m/ một nhát đó, hắn hô người hộ giá, chúng ta cũng không đuổi theo nữa.

 

Trận chiến này không kéo dài.

Có lẽ là vì Kỳ Dã bị thương.

Đối phương nhanh chóng rút quân.

 

[Từ đoạn này mình đổi xưng hô cho tình cảm nha.]

Trên đường trở về, ta và Ninh Tử Cầm cùng ngồi một xe ngựa.

"Ninh Tử Cầm." ta gọi hắn.

Hắn liền nhìn qua.

"Đây là lúc bôi thuốc cho chàng bị chàng cắn, đây là vì cứu chàng bị đ/â/m/." ta chỉ vào vết sẹo do răng cắn, lại chỉ vào cánh tay bị thương.



Hắn lặng lẽ nhìn ta.

"Tại sao?" Hắn hỏi ta.

"Ta đã nói rồi, trên thế giới này sẽ có người quan tâm lo lắng cho chàng." ta cười toe toét với hắn.

"Ta không cần." Hắn hơi cúi đầu.

Ta nhìn kỹ, thấy hắn đang run rẩy.

"Không cần sao?" ta hỏi ngược lại hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe.

Ta bình tĩnh nhìn hắn.

"Nếu người đó là ta, vẫn không cần sao?” "

Hắn quay mặt đi.

"Nếu nàng chỉ muốn có một nơi an ổn để sống hết quãng đời còn lại, ta có thể cho nàng. Không cần phải như vậy."

Giọng nói của hắn không nghe ra chút khác thường nào, nhưng ta biết hắn đang khóc.

"Ninh Tử Cầm." ta bảo hắn quay đầu lại nhìn ta, "Thứ ta muốn không chỉ có vậy."

"Vậy còn gì nữa?" Hắn nhanh chóng lau nước mắt, như thể làm vậy sẽ không ai biết hắn đã khóc.

"Ta đã nói rồi, không có chàng, ta lại không có nhà nữa."

Hắn sững người, ngây ngốc nhìn ta.

"Ta quan tâm lo lắng cho chàng, chỉ vì ta quan tâm lo lắng cho chàng, không liên quan đến bất kỳ điều gì khác." ta nói nghiêm túc, "Chàng vẫn chưa hiểu sao?"

Chàng mắt đỏ hoe ngây ngốc, lắc đầu, lại gật đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv