Khi đến Hổ Thành, ngoài cổng thành đã là một biển người đen nghịt.
Ta đứng trên cổng thành.
Cả đời này còn chưa /g.i_ế.t/ người, hơi căng thẳng.
Ninh Tử Cầm đứng bên cạnh ta, lại đột nhiên nắm lấy tay ta.
"Ngươi làm gì vậy." ta cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta sợ." Hắn nói.
Nói nhảm gì vậy, người hắn /g.i_ế.t/ còn nhiều hơn vịt quay ta ăn.
"Sợ cái gì." ta cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình càng lúc càng siết chặt.
"Sợ c/h/ế/t/." Hắn nói.
"Đúng vậy, ngươi c/h/ế/t/ rồi, ta lại không có nhà nữa." ta rất tùy tiện nói ra câu này.
Hắn lại nhìn ta chăm chú.
Khuôn mặt này thật đẹp.
"Đừng bị thương quá nhiều, ta đau lòng." ta nói.
"Vậy nên..."
Hắn vừa mở miệng, ngoài cổng thành đã có động tĩnh.
Kỳ Dã bảo chúng ta ngoan ngoãn đầu hàng, còn có thể giữ lại cho chúng ta một mạng.
Ai thèm nghe hắn dài dòng.
Ta túm lấy Trình Sở.
Để Kỳ Dã trơ mắt nhìn, lưỡi /d.a.o/ r.ơ.i xuống c.ổ. người hắn yêu thương.
Đ,ầ.u l,ì.a khỏi cổ.
/M_á.u/ nóng hổi b.ắ.n lên mặt ta.
"Kỳ Dã! Nhận lấy!"
Ta đẩy mạnh /t/h/i t/h/ể/ Trình Sở từ trên cổng thành xuống, ngã nát bét.
Bảo người treo đ.ầ.u Trình Sở lên.
Tàn nhẫn sao.
Không tàn nhẫn.
So với những gì Kỳ Dã làm, thì dịu dàng hơn nhiều.
Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, đợi đến khi Kỳ Dã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình, cổng thành mở toang, hai bên giao chiến.
Thế lực ngang nhau.
Nhưng lúc này Kỳ Dã đã tức đến mất hết lý trí.
Dáng vẻ /g.i_ế.t/ người như cả đời chưa từng thấy người vậy.
"Cần thiết phải làm đến mức này sao?" Ninh Tử Cầm đứng trên cao nhìn xuống cảnh tượng bên dưới.
"Cảm thấy ta tàn nhẫn?" ta giơ thanh /k/i/ế/m/ trong tay lên, ngón tay lướt qua lưỡi /k/i/ế/m/, dễ dàng chảy /m_á.u/.
Ninh Tử Cầm lắc đầu.
Ta giơ tay lên, chấm giọt /m_á.u/ lên môi hắn.
"Nợ /m_á.u/ trả bằng /m_á.u/, ngươi nói đúng không?"
Bây giờ binh lực hai bên ngang nhau, chưa đến lúc cần thiết, Ninh Tử Cầm không cần phải ra trận.
Nhưng hắn vẫn đi.
Ta biết, hắn rất muốn lấy đầu Kỳ Dã.
Nhưng hắn vừa đi, cũng là lúc sinh mệnh Hồ Ngọc kết thúc.
Lửa cháy ngút trời, bên tai toàn là tiếng la hét khàn đặc.
Không biết /m_á.u/ của ai b.ắ.n lên người ta.
Ninh Tử Cầm đánh, ta nhất định phải đánh theo.
Ta luôn chú ý đến bên hắn, chú ý đến lưỡi /k/i/ế/m/ của Kỳ Dã.