Kinh Ngọc

Chương 17: Khẳng định tình cảm





"Vậy nên, nàng có tình ý với ta, đúng không?"

Đây là lần thứ tư hôm nay Ninh Tử Cầm hỏi ta câu này.

"Đúng, thích chàng, thích đến /c_h.ế_t/ đi sống lại."

Đây là lần thứ tư hôm nay ta trả lời câu này của hắn.

Ta sẽ không cảm thấy chán ghét.

Dù hắn hỏi thêm một trăm lần nữa, ta cũng sẽ trả lời.

Sắp vào đông rồi.

Gần đây buổi sáng ta luôn không chịu ra khỏi mền, quá lạnh.

Ninh Tử Cầm kiên trì mỗi ngày gọi ta dậy ăn sáng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Dậy thôi." Hắn ngồi xổm bên giường ta.

Ta chỉ cảm thấy hắn thật đáng yêu.

"Ta lạnh." ta nói.

"Vậy mặc thêm áo sẽ không lạnh nữa." Hắn vừa nói vừa muốn đi lấy quần áo cho ta.



"Chàng đừng động, đừng động, ngồi xổm cho đàng hoàng." ta gọi hắn lại.

Hắn bèn ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

Ta tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên chiếc mũi cao thẳng của hắn.

Chỉ là muốn hôn thôi, không có ý gì khác.

"Nàng làm gì vậy." Hắn sờ sờ mũi, bây giờ đã quen với việc ta thi thoảng hôn hắn.

Lúc đầu còn đỏ mặt trừng mắt nhìn ta.

Tuy rằng bây giờ cũng đỏ mặt.

"Ninh Tử Cầm, ta rất thích chàng." ta nằm sấp trên giường, đầu tựa vào vai chàng.

"Vậy nàng phải luôn thích ta." Hắn có chút cố chấp nói.

"Cả đời này, đều thích chàng." ta nói.

Hôm nay lúc thức dậy, Ninh Tử Cầm đã tan triều về rồi.

Nhìn biểu cảm của hắn liền biết, hôm nay chắc chắn có tin tốt.

Ta vừa hỏi.

Không nằm ngoài dự đoán.

Kỳ Dã bị thương quá nặng, /c_h.ế_t/ rồi.



Ra đi có được an táng hay không thì ta không biết, dù sao ta cũng rất vui.

Điều này có nghĩa là, mối đe dọa lớn nhất đối với Ninh Quốc đã biến mất.

Nhưng mà... chủ tử băng hà, nội loạn của Kỳ Quốc sắp bắt đầu rồi.

Đều không liên quan đến ta.

Ninh Tử Cầm gần đây lại bận rộn.

Sáng đi tối về, có lúc ta thậm chí thức đến nửa đêm chờ hắn cũng không thấy hắn về.

Ta nghi ngờ hắn lại đang âm mưu chuyện gì đó to tát.

Ví dụ như mưu phản soán ngôi.

Cho nên ta ngồi trong phòng hắn, chờ hắn cả đêm, vẫn không thấy hắn về, cuộn tròn trên giường hắn ngủ ngon lành.

Lại mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt gần như hoàn mỹ phóng đại trước mắt ta.

Ninh Tử Cầm ngủ rất say.

Có lẽ là quá mệt mỏi.

Ta chọc chọc mặt hắn, hắn chỉ nhíu mày, lại cuộn chăn chặt hơn, ôm ta chặt hơn.

Ta ghé sát tai hắn, nhỏ giọng nói: "Gần đây chàng có phải lại đang làm chuyện gì đó không cho ta biết không?"

Vừa lùi lại, đã thấy hắn mở mắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv