Lịch sử quả nhiên phát sinh biến hóa theo cách riêng của nó.Vào tháng Hai năm Nguyên Phong đầu tiên, nước Ô Tôn ngưỡng mộ uy thế của ĐạiHán nên cử sứ thần tới Trường An muốn đặt quan hệ hôn nhân. Ô Tôn chính là mộttrong những quốc gia mạnh mẽ nhất ở vùng Tây Vực của Đại Hán. Quốc gia này sinhsống bằng phương thức du mục ở phía bắc dãy Thiên Sơn theo một dải từ bờ sông HồNam cho tới lưu vực sông Liệt Hà, thủ đô là thành Xích Cốc nằm ở bờ sông HồNam. Phía nam Ô Tôn giáp với các thành quách của các nước láng giềng nằm ở phíanam của dãy Thiên Sơn, phía Tây là Đại Uyển, Tây Bắc là Khang Cư, đông giáp vớiXa Sư, vùng Đông Bắc tiếp giáp với Hung Nô. Vào năm Nguyên Thú thứ hai và nămthứ tư của cuộc chiến Mạc Nam Mạc Bắc giữa Đại Hán và Hung Nô, vì sự có mặt củaTrường Tín hầu Liễu Duệ nên sự đả kích đối với Hung Nô ác liệt vượt xa những gìtrong sách sử ghi lại. Lũng Tây, Mạc Nam, Hung Nô, đều bị tiêu diệt nên thế lựcÔ Tôn thừa dịp phát triển, trở lại đất cũ Đôn Hoàng Kỳ Liên, dần giáp giới vớiĐại Hán. Từ năm Nguyên Thú thứ tư, dưới sự thống trị của Lưu Triệt và sự đồngtâm hiệp lực của A Kiều lẫn Tang Hoằng Dương, Đại Hán mở rộng biên giới rangoài, đời sống dân chúng trong nước cũng không thấy điêu linh, quốc lực cườngthịnh áp chế các nước chung quanh. Trong hoàn cảnh đó, quốc vương Ô Tôn tự saisứ tới Hán triều bái phỏng cũng là chuyện hợp lý.
Trong lịch sử nhà Hán, kết hôn cầu hòa là kế sách kém cỏi.Lưu Triệt vì tỷ tỷ của mình là Trưởng công chúa Nam Cung Lưu Đàm chịu khổ cả đờimà phản cảm với chuyện này. Hơn nữa, tính cách của y vốn trời sinh đã cao ngạo,cũng không muốn đem áp lực nặng nề của chuyện hưng thịnh, ổn định của quốc gialên người một cô gái yếu ớt.
Vào năm Nguyên Đỉnh thứ hai, sứ giả Ô Tôn lần đầu tiên vào đấtHán đã bị lóa mắt bởi sự phồn hoa của kinh đô Trường An, sau khi về nước liềnra sức ca ngợi Đại Hán rộng lớn, giàu có và đông đúc. Vào năm Nguyên Phong đầutiên, Ô Tôn Vương Côn Mạc chọn trong đám con cháu rồi phái cháu trai Quân Tu Mỹdẫn theo cháu gái A Mạc Đề tới nhà Hán để hiến ngựa tốt của Ô Tôn và kết hôn cầuhòa. Lịch sử lại xoay vòng theo một phương thức kỳ diệu.
Lưu Triệt trọng thị sứ giả lần này của Ô Tôn, tiếp kiến ở điệnTuyên Thất. Tối đến trở về điện Trường Môn, Trần A Kiều hỏi Lưu Triệt, “ChuyệnÔ Tôn kết hôn cầu hòa, bệ hạ có tính toán gì không. Dù thế nào thì cũng phải cómột người chịu khổ sao?”
“Đại Hán có lợi trong việc bang giao hòa thuận với Ô Tôn nênkhông thể từ chối.” Lưu Triệt thở dài, “Chỉ là chọn người khá khó khăn.”
“Vậy à.” Trần A Kiều nhẹ nhàng, “Ô Tôn đưa thiếu nữ tới kếthôn cầu hòa nhưng cũng không thể khuất phục được thân phận cháu gái quốc vươngcủa nàng ta. Khổ nỗi các hoàng tử của bệ hạ nếu không phải đã lập gia đình rồithì còn chưa tới tuổi. Đứa duy nhất dường như có thể được thì lại bị người cầmcố trong Bắc cung.”
Lưu Triệt khẽ nhíu mày, nói: “Tuy là cháu gái của Ô Tônvương, nhưng dù sao…”
Y còn chưa nói hết lời nhưng lòng A Kiều đã lạnh ngắt. Thânphận cơ bản nhất của Lưu Triệt vẫn như cũ là một vị đế vương. Y vì sự liên hiệpvới nước khác mà có thể đem con cháu tôn thất gả đến Ô Tôn nhưng trong thâm tâmvẫn còn xem thường thiếu nữ man di. Kim Nhật Đan mà Tảo Tảo nhìn trúng cũng làngười man di không hơn không kém.
“Thật ra thì còn có một biện pháp.” Lưu Triệt thấy nàng có vẻưu phiền, đột nhiên sinh lòng muốn đùa giỡn, “Mục đích ban đầu của Ô Tôn vươnglà tính gả cháu gái của ông ta vào…” Y dừng lại, ánh mắt dần trở nên âm trầm.Ngoài A Kiều ra thì các thiếu nữ khác dù có đẹp đến mấy đối với y cũng khôngquan trọng. Nếu y thực sự nhận lời lấy A Mạc Đề thì coi như vô duyên vô cớ tự hạthấp vai vế xuống hai bậc so với lão nhân kia.
Trần A Kiều nghe một lúc mới hiểu. Ô Tôn ở vùng Tây Vực xaxăm nên không biết hoàng đế nhà Hán chỉ sủng ái một mình nàng, thế nên mới đầuđưa A Mạc Đề tới là để dâng cho Lưu Triệt làm phi tần. Nàng cứ một mực xét chuyệntheo ý của mình, ngay cả dấu hiệu rõ ràng như vậy cũng sơ suất bỏ qua.
“Lưu Triệt!” Nàng trừng mắt, tức giận hô lên.
Lưu Triệt cười lớn, ôm lấy nàng, nói: “Trẫm thật sự đã lâukhông được trông thấy Kiều Kiều tức giận rồi đấy.”
Trong lòng nàng ngầm cảnh tỉnh, chỉ mong mấy ngày nàng đã liêntiếp phạm hai sai lầm, phải chăng điều này chứng tỏ rằng nàng thật sự hy vọngcó thể nắm tay y tới lúc bạc đầu? Dần dần, nàng đã tin vào tâm ý của y, tin rằngy yêu mình, coi trọng mình, sẽ không bao giờ lại làm tổn thương mình được nữa.Hoặc là ít nhất hy vọng rằng mình có thể tin tưởng được như vậy?
Tháng Ba năm nguyên Phong đầu tiên, Lưu Triệt cho bày đại yếnở cung Vị Ương chiêu đãi cháu trai và cháu gái của Ô Tôn vương, đồng thời mờicon cháu tôn thất tới dự. Trần A Kiều là nữ chủ nhân của Đại Hán, ngồi bên cạnhđế vương, vẻ mặt lạnh nhạt. Cháu trai của Ô Tôn vương là Quân Tu Mỹ cư xử rấtcó chừng mực, là một nhân vật không đơn giản. A Mạc Đề mũi cao mắt sáng trông cựckỳ xinh đẹp, có phong thái hào sảng dám yêu dám hận của người tái ngoại. Côkhông hề nhìn đến đám tôn thất ngồi đối diện mà lại thỉnh thoảng liếc nhìn LưuTriệt ngồi trên ghế chủ tọa ở bên trên. Ánh mắt đó khiến Trần A Kiều có cảmgiác rất không thoải mái nhưng lại không thể bộc lộ ra.
Sau khi yến hội, A Mạc Đề ra khỏi cung vẫn còn luyến tiếcnhìn mãi về cung Vị Ương tráng lệ huy hoàng rồi lại hưng phấn nhìn phố xá TrườngAn phồn hoa thịnh vượng. Quân Tu Mỹ thấy vậy cau mày, kéo nàng trở về dịch trạm,nói luôn “A Mạc Đề, muội thích ai trong số đám con cháu quý tộc nhà Hán có mặthôm nay thì nói cho ca ca biết. Chắc là hoàng đế nhà Hán sẽ thành toàn, còn nhữngchủ ý khác thì muội hãy quên ngay đi.”
“Muội không thích ai.” A Mạc Đề dẩu môi: “Muội chỉ thíchhoàng đế nhà Hán của bọn họ. Con gái Ô Tôn nếu phải gả thì chỉ gả cho bậc anhhùng. Trong mắt của muội, y chính là anh hùng lớn nhất. Lúc trước chẳng phải caca và gia gia đều nói sẽ gả muội cho y, sao bây giờ lại thay đổi chứ?”
“Muội còn chưa nhận ra sao?” Quân Tu Mỹ nhẫn nại nói: “Hômnay y sắp xếp như thế có nghĩa là căn bản không có ý muốn kết hôn với muội. Ngườitrong thành Trường An đều nói rằng hoàng đế nhà Hán chỉ sủng ái mỗi hoàng hậu củamình. A Mạc Đề, muội không thể tùy hứng như vậy.”
“Có thể…” A Mạc Đề cười khanh khách một hồi nhưng tròng mắtlại đỏ hoe, “Muội biết, muội biết mình có trách nhiệm với Ô Tôn nên phải chú ýđại cục, không thể tùy hứng. Nhưng thật sự là muội không thể tùy hứng một chútsao?”
Huynh muội bọn họ dùng tiếng Ô Tôn nói chuyện với nhau nêndù giọng khá lớn nhưng đám người Hán theo hầu vẫn không hiểu được câu nào. QuânTu Mỹ bị cô hỏi như vậy thì nín lặng hồi lâu rồi mới thở dài, ánh mắt có vẻthương hại, nói: “Sau khi tới thành Trường An, ta nghe người Hán có một câunói, ‘Vô tình nhất chính là nhà đế vương’, muội là công chúa Ô Tôn nên không thểkhông gánh vác trách nhiệm. Ca ca thay mặt cho ngàn vạn con dân Ô Tôn tạ ơn muộimuội.”
Những lúc rảnh rỗi, Quân Tu Mỹ cũng rất yêu thích thành TrườngAn phồn hoa nên ăn mặc theo kiểu người Hán, dẫn theo tùy tùng đi dạo ở chợ phíađông Trường An. Chợ phía đông tấp nập, bách tính an cư lạc nghiệp, nét mặt tươicười vui vẻ.
“Chỉ nhìn như vậy cũng biết hoàng đế Đại Hán đúng là một ngườirất giỏi.” Quân Tu Mỹ nói trong lòng.
Chuyện kết hôn cầu hòa lần này bắt buộc phải hoàn thành đểtránh cho ngày sau Ô Tôn xung đột với Đại Hán. Hắn nghĩ tới A Mạc Đề đang hờn dỗiở dịch trạm thì khẽ nhíu mày. Luận về thân phận và tuổi tác, A Mạc Đề chính làlựa chọn tốt nhất để kết hôn cầu hòa với nhà Hán. Cô cũng không phải là ngườikhông hiểu biết nhưng lại mang tâm tư thiếu nữ nên vẫn không phân biệt được sựkhác nhau giữa ảo ảnh và thực tế, nhất quyết không chịu chấp nhận ấm ức.
“Vị công tử này!” Dù hắn mặc trang phục bình thường nhưng chấtvải sang trọng, khí độ lại bất phàm, tiểu thương Trường An đều là kẻ thành tinhnên sao có thể bỏ qua, nhiệt tình mời mọc, “Công tử tới xem đồ của chúng tôi,toàn là đồ tốt cả đó. Công tử mua về tặng cho phu nhân nhé.” Hắn cười lắc đầu ýbảo không cần. Hắn vừa tham quan những hàng hóa rực rỡ muôn màu bày đầy trên đườngphố vừa thả bước đi tiếp, bỗng nhiên thấy một hai lưu dân co rúm trong một gócchợ ít được người chú ý. Giờ đang là tháng Tư, Trường An mới vào xuân nên buổisáng vẫn khá lạnh. Hai người mặc áo quần rách nát nhưng những người qua đường vẫnthản nhiên đi qua cứ như là đã quá quen với cảnh này.
“Xem ra nhà Hán cũng không phải nơi nơi đều thái bình.” Đámtùy tùng thấy hắn chú ý tới hai lưu dân kia liền tiến lại gần, khẽ nói.
Hắn cười nhạt, nước quá trong sẽ không có cá. Dù cho thiên tửnhà Hán anh minh thế nào đi nữa thì cũng không thể bảo đảm tất cả con dân bêndưới đều vui vẻ an khang. Đúng lúc hắn vừa xoay người định bước đi thì trông thấymột cỗ kiệu nữ màu xanh dừng ở bên đường, một thiếu nữ quý tộc nhà Hán chừng mườiba mười bốn tuổi vén rèm lên, giơ bàn tay trắng nõn mềm mại đưa nửa xâu tiềnra, nhẹ nhàng bảo, “Miên Trữ, đem cái này cho hai người kia.”
Miên Trữ đáp một tiếng, nhận lấy tiền, đi tới trước mặt hailưu dân, nói, “Các ngươi quả thật may mắn mới gặp được Quận chúa nhà ta. Quậnchúa thiện tâm nên thưởng cho các ngươi.” Hắn ném nửa xâu tiền kêu xủng xẻngtrước mặt hai người rồi quay trở về. Chớp mắt, cỗ kiệu lại đi tiếp về phía trước.
Người trong chợ phía đông không quan tâm tới hai lưu dânnhưng lại rất hứng thú với cô quận chúa xinh đẹp vừa xuất hiện, bàn tán: “Ngườimới vừa rồi chính là Giang Đô quận chúa Tế Quân rất hay làm phúc đó.”
Cô vốn là cô nhi của tội thần nhưng bỗng nhiên đổi vận, đượcvợ chồng Đan Dương hầu thu nhận làm con nuôi, vô cùng ưu ái, không ai còn dámcoi thường. Ai có thể nói cô có phúc phận không tốt. Đại nương bán vải bỗngnhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói, “Tế Quân quận chúa đẹp người đẹp nết. Ở hiềngặp lành, có phúc phận tốt như vậy là đúng. Ngươi không thấy sao, có biết baocon cháu thế gia quý tộc đi chơi chợ Đông nhưng có mấy người bố thí tiền tàinhư Tế Quân quận chúa chứ?”
Bà nói đúng sự thật nên mọi người tức thì không còn biết bàntán gì nữa, sau đó dần yên lặng. Tùy tùng phía sau Quân Tu Mỹ xuýt xoa một hồirồi nói: “Các cô gái nhà Hán thật xinh đẹp nhưng đáng tiếc là quá yếu ớt. Tỷnhư cô quận chúa vừa rồi mà đến Ô Tôn thì e rằng không sống qua nổi một mùađông.” Quân Tu Mỹ quay lại lườm một cái khiến hắn im bặt.
Quân Tu Mỹ thiên tính thông minh, trước lúc đi sứ đã theongười có hiểu biết về nhà Hán, học được một chút tiếng Hán nên lúc này đứngtrên phố Trường An có thể nghe hiểu đại khái. Nếu điều gì hắn không thể nói thìđưa mắt nhìn tùy tùng. Tên tùy tùng là người rất cơ trí, bước tới trước cửahàng của vị đại nương vừa lên tiếng bảo vệ Lưu Tế Quân mà hỏi, “Đại nương, vảicủa bà bán thế nào?”
Đại nương nhìn thấy Quân Tu Mỹ đứng phía sau liền mỉm cườinói, “Nửa xâu tiền một súc.” Bà sợ bị chê đắt nên vội vàng giải thích, “Vải nàyđược nhuộm theo cách mới của Tang Tư nông, ngài nhìn xem, màu sắc tươi tắn, chấtvải trơn mềm đến mức nào.”
Quân Tu Mỹ đưa tay sờ qua, bất giác “ồ” lên một tiếng. Chấtvải quả nhiên mềm mại vô cùng. Ngay cả vải vóc bình thường bán trên phố cũng đãtốt như thế, xem ra nhà Hán không chỉ lớn mạnh mà các kỹ nghệ khác đều vượt quaÔ Tôn. Tùy tùng không biết biến hóa trong suy nghĩ của Quân Tu Mỹ, hỏi tiếp, “Đạinương, vị quận chúa vừa rồi là người nhà vương hầu nào hay sao?”
Đại nương nhìn hắn hồi lâu rồi mới cười nói, “Hai vị là ngườitừ nước ngoài tới rồi.”
“Người trong thành Trường An có ai không biết Quận chúa TếQuân.” Đại nương thở dài nói, “Số phận nàng ấy rất long đong. Nàng vốn là congái của Giang Đô vương. Sau khi Giang Đô vương mưu phản bị giết thì được ĐanDương hầu thu nhận. Nàng rất sáng dạ, đồng thời theo học cả Trần hoàng hậu vàtài nữ đất Thục là Trác Văn Quân. Ngươi nên biết rằng Trần hoàng hậu, Phi Nguyệttrưởng công chúa và Trác Văn Quân được xưng là ba đại tài nữ của Đại Hán chúngta. Nàng đồng thời theo học hai người, nghe nói rằng tài gảy đàn tỳ bà của nàngcòn vượt qua cả sư phụ, thật sự gần như là tiên nữ trong chốn nhân gian.”
Những điều cần hỏi thì đã hỏi xong, viên tùy tùng cảm thấycũng đáng mua giúp một súc vải. Hắn nhìn các cuộn vải đủ màu sắc mà lúng túngkhông biết lựa chọn thế nào, liền quay đầu lại nhìn Quân Tu Mỹ. Quân Tu Mỹ mỉmcười, nhớ lại người thiếu nữ ban nãy vén rèm để lộ ống tay áo màu vàng nhạtnhưng lại có một đôi mắt thanh tú dịu dàng. Hắn chợt nghĩ hợp nhất với nàng lày phục màu hoa đào vừa bừng bừng sức sống lại điểm thêm chút cởi mở, cộng với vẻyên bình thì càng thêm quyến rũ.
Quân Tu Mỹ trả nửa xâu tiền và nhận súc vải màu hoa đào. Hắnchợt cảm thấy tức cười về hành động của mình. Hắn là cháu trai quốc vương nướcngoài đi sứ, nàng là quận chúa của Đại Hán, hai người chưa chắc đã có duyên gặpmặt thì mua vải thế này để làm gì? Hắn quẳng súc vải cho tùy tùng, chán nảnnói: “Trở về dịch trạm thôi.”
Trở lại dịch trạm, thị nữ của A Mạc Đề đến bẩm báo rằng tốihôm qua A Mạc Đề cảm thấy không khỏe, chắc là do nhiễm phong hàn. Hắn không lolắng mà ngược lại giận giữ, cười lạnh nói, “Tiết trời Ô Tôn lạnh như vậy mà cònkhông bị phong hàn, sao đến Đại Hán thì lại bị. A Mạc Đề, muội thật khiến ngườita thất vọng.”
A Mạc Đề rơi lệ vì lời nói của ca ca song một khi đã nhiễmphong hàn cũng không cách nào dễ dàng khỏi hẳn. Mấy ngày sau, cung Hán truyềnxuống ý chỉ gả cháu gái của Ô Tôn vương cho con thứ Lưu Bồi. A Mạc Đề lặng lẽnghe tuyên chỉ, vẫn rất bình thản chứ không hề làm ầm lên. Quân Tu Mỹ quan sátthấy thế thì hơi bất an nhưng lại không thể làm gì. Một hôm, hắn hỏi thăm ngườitrong dịch trạm và biết được chỗ của lầu Thanh Hoan nổi danh nhất thành TrườngAn, liền dẫn người đi.
Những năm trước đây, người Hán vẫn nói tới thành Trường Anmà chưa tới lầu Thanh Hoan thì coi như chưa tới Trường An. Những năm này dùdanh tiếng có suy giảm nhưng vẫn hơn xa các tửu lâu bình thường. Hắn vừa tới lầuThanh Hoan liền thấy xe ngựa nườm nượp, toàn là hạng người phú quý. Trên một cỗxe có một cậu bé con nhà quyền quý chừng mười tuổi sốt ruột không chịu chờ ngườitới đỡ xuống mà cứ cố gắng bước ra, vô ý lao vào con tuấn mã kéo xe làm nó giậtmình chồm hai chân lên khiến cậu bé ngã lọt xuống dưới vó ngựa sắp đạp lên ngườicậu bé thì bỗng có một thanh niên ở bên cạnh lao vọt đến ôm lấy cậu bé lăn rangoài.
Một phụ nữ quý tộc ngồi trên chiếc xe ngựa đầu tiên, lúc nàymới hoàn hồn, kêu lớn, “Sách Nhi.” Nàng ta chạy đến ôm được cậu bé đang sợ đếnngây người vào lòng thì mới yên tâm trở lại. Quân Tu Mỹ khẽ mỉm cười, đang địnhrời đi thì đột nhiên sững lại. Một người phụ nữ mặc y phục màu xanh trông trẻhơn phu nhân phía trước, khí độ cao quý vén rèm bước xuống xe, theo bên cạnh làmột thiếu nữ mặc y phục màu ngọc bích. Đó là Lưu Lăng, trông thấy Lưu Sách bìnhyên vô sự ở trong lòng Kim Nga thì mới an tâm, khẽ mỉm cười nói: “Đa tạ công tửcứu giúp cháu ta.”
Hắn lúng túng không cất nên lời, chỉ chú ý đến thiếu nữ có cặpmắt thanh tú dịu dàng phía sau, hồi lâu mới lên tiếng đáp: “Phu nhân nói quá lờirồi.” Ngữ điệu của hắn cứng ngắc, không hề giống với người Hán. Lưu Lăng cùng TếQuân đều ngạc nhiên, hỏi, “Công tử quý tính đại danh là gì để phủ Đan Dương hầunói lời cảm tạ.”
“Đúng vậy.” Kim Nga phục hồi lại tinh thần, cảm kích nói. Phảibiết rằng, Lưu Sách là con độc nhất của nàng ta, cháu đích tôn của phủ Mạt Lănghầu, ngoài thân phận cao quý còn là cốt nhục của nàng ta. Nếu cậu bé xảy rachuyện gì thì quả thật nàng ta không thể chịu nổi.
Quân Tu Mỹ cười nhẹ, “Ta là sứ giả tới từ Ô Tôn.”
Kim Nga khẽ “a” một tiếng. Các nàng dĩ nhiên đã nghe nói vềviệc Ô Tôn sai sứ tới đây. Lưu Tế Quân mỉm cười, nói: “Chả trách trên ngườicông tử đích thực là có khí khái anh hùng của đấng nam nhi vùng đại mạc.”
Lúc này Lưu Sách cũng đã hoàn hồn, rất có cảm tình với QuânTu Mỹ, nói: “Mẫu thân, vị đại ca này có công phu thật giỏi, người nhất định phảiđa tạ huynh ấy thay con.”
Quân Tu Mỹ hơi nheo mắt, dù nhà Đan Dương hầu có cao quýnhưng hắn cũng chưa chắc đã coi vào đâu. Chỉ là, hắn không nỡ rời xa người thiếunữ kia nên mới không định cứ thế bỏ đi.
“Dĩ nhiên rồi.” Kim Nga vỗ về trấn an con trai, quay đầu lạinghiêm túc nói: “Công tử vừa cứu con ta, nếu ở trong thành Trường An có gặp khókhăn gì xin cứ tìm đến phủ Mạt Lăng hầu.”
Lưu Lăng lại khẽ mỉm cười, hỏi, “Quý tính đại danh của côngtử là gì?”
“Ta họ Tôn”, Quân Tu Mỹ suy nghĩ một chút nói, “Tên gọi QuânTu.”
Kim Nga và Lưu Tế Quân cùng “a” một tiếng, sắc mặt cũngkhông có gì khác thường. Lưu Lăng khẽ cúi đầu, thầm nghĩ, xét theo khí độ nhânphẩm thì người này tất không phải kẻ tầm thường. Không lẽ hắn chính là cháu củaÔ Tôn vương? Nhìn vẻ mặt và ánh mắt của hắn thì chắc là thích Tế Quân. Chẳng lẽđây là mối nhân duyên trời định không thể chia cắt được hay sao? A Kiều mà biếtthì chắc chắn sẽ không vui, nhưng cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên mới tốt.