Sau buổi trưa ngày cuối cùng của năm Nguyên Đỉnh, tuyết đầumùa rơi lất phất nhưng chỉ lát sau đã đổ xuống trắng trời. Từ trong cung KiếnChương nhìn ra ngoài, khắp nơi chỉ là một màu trắng xóa. Song tuyết rơi có lớnhơn nữa cũng không ngăn được không khí lễ hội mừng năm mới. Cung nhân cung KiếnChương từ trên xuống dưới đã trang trí cung điện rực rỡ hẳn lên như mới, treonhững đèn lồng đỏ thắm trên hành lang khiến cho đêm đông lạnh lùng vắng lặng trởnên ấm áp hơn. Lưu Triệt nghĩ đến thân thể yếu ớt của A Kiều, không muốn nàngphải đi xa nên quyết định tổ chức gia yến ở Phi Tuyết các trong cung KiếnChương.
Khi trời sẩm tối, Trần A Kiều bước lên long xa, ra lệnh, “Điđến Phi Tuyết các.”
Nàng ngồi ở trên long xa vẫn nghe thấy tiếng gió Bắc thổisoàn soạt hất tung tấm rèm xe, nhìn thấy những bông tuyết rơi xuống thành từngdải trông giống như cành liễu đung đưa trước gió. Nàng không nhịn được thò tayra đón lấy một bông, cảm giác trên tay hơi lạnh, nhìn xuống thấy bông tuyết đãnhanh chóng tan đi, chỉ để lại một vệt nước đọng.
Nàng chợt nhớ lại chuyện năm xưa đã rút một quẻ thẻ ở chùaViên Giác, trên đó có đề một bài thơ thất ngôn:
“Cháu con Cao Tổ thuộc chi đầu,
Tâm hồn đạm bạc lòng thanh cao.
Kiến Chương trùng điệp ba nghìn dặm,
Đãi sạch cát đi thấy được vàng.”
“Đãi sạch cát đi thấy được vàng.”
“Đãi sạch cát đi thấy được vàng.”
Đến giờ thì nàng đã hiểu được ý tứ của ba câu đầu nhưng suynghĩ mãi vẫn không ra câu cuối cùng này. Nàng vẫn có cảm giác rằng một khi hiểuthấu đáo được nó thì tất cả sẽ đi đến điểm cuối cùng, có một kết cục tốt đẹp.
Năm Nguyên Quang thứ năm, Trần A Kiều bị phế.
Năm Nguyên Quang thứ sáu, nàng sinh được Mạch Nhi và Tảo Tảo.
Năm Nguyên Sóc thứ sáu, Lưu Triệt biết được sự tồn tại củanàng, cuối năm đó, nàng trở về cung Hán.
Cho tới bây giờ thì những năm Nguyên Đỉnh cũng sắp kết thúc.Bấm tay khẽ đếm, bao nhiêu năm đã êm đềm trôi qua. Bọn họ được số phận đưa đẩyquấn quít lấy nhau, cùng nhau trải qua suốt bấy nhiêu năm, cũng chẳng còn trẻ nữa.Nếu bảo “Dùng hết cát xong mới đến tiền” thì rốt cục là nhằm nói đến một kết cụcnhư thế nào?
Năm Nguyên Đỉnh thứ sáu là một năm đầy biến động dữ dội,bình định Tây Nam, điều binh trấn áp quân phản loạn. Những hành động này vừa đồngthời mở rộng biên giới vừa nâng cao vị thế đất nước khiến bậc đế vương ở điệnTuyên Thất bừng bừng chí khí, văn thành võ đức đều đạt tới đỉnh cao không aisánh bằng. Còn đối với nàng thì năm Nguyên Đỉnh thứ sáu cũng được coi là năm tốt.
Từ rất xa, nàng nhìn thấy Phi Tuyết các đèn đuốc sáng trưng,trang hoàng ấm áp như cả điện đã vào xuân. Lưu Sơ đứng trên hành lang, gọi to,“Mẫu thân.” Sắc mặt cô rạng ngời, mặc bộ áo gấm lót lông cừu trắng tinh như hòatan trong tuyết ở bên ngoài điện, mái tóc buông xõa lên đôi gò má đỏ hồng đẹpnhư ngọc.
“Khoan đã.” Nàng mỉm cười bước xuống xe, cầm tay Lưu Sơ mà hỏi,“Tảo Tảo có lạnh không?”
“Không lạnh.” Lưu Sơ cười khúc khích, tay cô quả nhiên ấmáp. “Mẫu thân hôm nay thật xinh đẹp, phụ hoàng trông thấy nhất định là thích lắm.”Cô thỏa mãn thở phào một hơi, nũng nịu dựa vào người A Kiều, “Thoạt nhìn thì mẫuthân còn rất trẻ, người không biết mà trông thấy thì nhất định sẽ không cho rằngchúng ta là hai mẹ con mà ngược lại cho là hai chị em đấy.”
“Dẻo miệng.” Nàng không nhịn được, cười phá lên, gõ gõ vàotrán Lưu Sơ, chế giễu, “Con thỏa mãn rồi chứ? Đúng là nhà ta có con gái sắp trưởngthành mà.” Hình ảnh cô bé ở Đường Cổ Lạp Sơn ngây thơ ngước mắt gọi mẫu thâncòn rõ mồn một trước mắt, thế mà chỉ thoáng qua đã đến tuổi có thể lập giađình.
“Mẫu thân.” Lưu Sơ tức thì mặt đỏ ửng, yêu kiều nói: “Còn banăm nữa, ai biết sẽ thay đổi thế nào?” Ánh mắt cô lấp lánh, nói: “Phụ hoàng lầnnày hiểu rất rõ lòng con. Con lại có thể từ chối để được ở bên cạnh mẫu thânthêm ba năm nữa, thật là hay biết mấy.”
“Lại từ chối nữa sẽ thành lão cô nương đấy.” Nàng mắng yêu,ngẩng đầu lên thì liền trông thấy long xa ngự giá đang đi đến từ hướng điệnTuyên Thất. Trên long xa chính là người mà nàng đã chung sống suốt nửa cuộc đời.Nàng từng cho rằng tên của y đối với nàng cũng giống như tên tuổi của biết baodanh nhân trong lịch sử, chỉ là một dãy ký tự lạnh băng trên giấy, thế nhưng sốmệnh đùa cợt đã bất đắc dĩ hợp nhất cả hai làm một. Để đến nỗi bây giờ dù nhắmmắt, nàng vẫn có thể hình dung ra từng nét nhỏ nhất trên khuôn mặt y, quen thuộcvới hơi thở của y như những đường chỉ trong lòng bàn tay.
Số mệnh thật kỳ diệu. Nàng bị nhấn chìm trong vòng xoáy số mệnhxoay vần nhưng đến cuối cùng đành chịu tin rằng có nhiều việc sẽ trở nên nhạtnhòa quên lãng theo dòng thời gian trôi qua. Phảng phất như một người đi trêncon đường cái lớn bỗng nhiên ngoặt vào một ngã rẽ, đi trên ngã rẽ này hồi lâuthì dần dần quên mất con đường đang đi dưới chân bây giờ vốn không phải là conđường lúc ban đầu.
Long xa đi trên mặt đất phủ tuyết làm vang lên những tiếng lạoxạo, để lại hai đường rãnh thật sâu, dừng lại ở trước Phi Tuyết các. Cung nhânđi theo xe vén rèm lên cho Lưu Triệt mặc bộ y phục bằng gấm đen bước xuống. Ytrông thấy nàng đứng ở hành lang thì ánh mắt dịu đi, hàm chứa vẻ ấm áp. Dườngnhư y nhớ lại rất nhiều chuyện, từ rất nhiều năm trước đây. Khi đó hai ngườicòn là đôi vợ chồng trẻ, mỗi lần y từ Tuyên Thất trở về Tiêu Phòng, nàng đều rađứng trước điện chờ đón, lòng ngập tràn vui sướng. Khi đó y luôn tỏ vẻ bất đắcdĩ, “Kiều Kiều, nàng không phải luôn ra đón thế này.”
“Thiếp biết rồi.” Khi đó nàng cười thật thoải mái. “Thiếp chỉmuốn được gặp chàng sớm hơn một chút.”
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt mỉm cười bước tới, kéo tay nàng với vẻrất tự nhiên mà nói: “Vào nhà đi thôi.”
“Được rồi.” Nàng cúi đầu, đáp khẽ, liếc thấy hình như congái đang che miệng cười. Lúc bắt đầu, bên cạnh nàng là y. Đến cuối cùng thì bêncạnh nàng cũng vẫn là y.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Trần hoàng hậu phục vị, Hoàngđế và Hoàng hậu chính thức cùng nhau xuất hiện tham dự gia yến của hoàng cung.Những ngọn nến đỏ to bằng cổ tay được xếp thành hai hàng khiến Phi Tuyết cáccũng nhuộm một sắc đỏ hồng nhạt tràn ngập ý mừng vui, rực rỡ như ban ngày. Mọingười trong điện đều quỳ bái, cung kính nói, “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậunương nương.”
“Tất cả đứng lên đi.” Lưu Triệt dường như đang vui, ôn hòanói.
A Kiều theo y bước lên ngồi lên trên ghế chủ tọa, từ trêncao nhìn xuống các phi tần và con cái Hoàng đế đang ngồi bên dưới mà khẽ thởdài, uống cạn chén rượu nhỏ. Hết năm này qua năm khác, Trần hoàng hậu độc chiếmân sủng khiến hậu cung trở nên điêu linh. Sau khi Doãn Giai La vào Dịch đình,Vương Thẩm Hinh, Vệ Tử Phu, Lý Chỉ lần lượt chết đi, trong số các phi tần chỉcó mỗi mình Hình Nhược là nàng còn quen mặt. Nhưng nét mặt Hình Nhược cũng đãtrở nên ảm đạm, quá đau buồn nên già đi rất nhiều. Ngoài việc không được vua ânsủng, đứa con nuôi Lưu Hoành cuối cùng cũng có kết quả thê lương. Thâm cung tịchmịch, sống với nhau lâu thì dù là con không do mình sinh ra cũng vẫn có thểphát sinh tình cảm, huống chi Lưu Hoành xưa nay luôn biểu hiện vui vẻ lại chịuhẩm hiu cũng là một đả kích khá lớn.
Cung nữ mang Bích Nhưỡng Xuân lên cung kính châm rượu chonàng. “Mẫu thân.” Lưu Mạch dẫn Thượng Quan Linh tiến lên bái chào, tươi cườinói. “Nhi tử kính chúc mẫu thân năm mới an khang, phúc thọ an khang.”
“Hay lắm.” Nàng cũng mỉm cười đáp lời, uống cạn chén rượu nhỏ.
Lưu Triệt nhìn sang, nhíu mày nói: “Kiều Kiều không nên uốngquá nhiều. Uống rượu nhiều sẽ làm tổn hại sức khỏe.”
“Thiếp đang vui mà.” Nàng xoay đầu lại, cười khúc khích, menrượu dâng trào khiến hai gò má thoáng đỏ hồng lên, đôi mắt lấp lánh như ánhsao. “Sắp sang năm mới rồi, bệ hạ không thấy vui sao?” Suốt bao năm qua nàngchưa bao giờ có nét mặt thanh thoát vui vẻ như vậy. Y không nói gì thêm nữa.
Nhạc công nắn phím tấu lên những cung đàn sâu lắng. Mặc dùTư Mã Tương Như và Lý Diên Niên lần lượt rời đi được mấy năm rồi nhưng Nhạc phủvẫn tiếp tục vận hành, sưu tập được không ít ca dao dân ca và sáng tác những cakhúc mới. Phong cách ca vũ nhạc cung đình cũng được thay đổi làm nổi bật vẻthanh tân dễ thương nhưng dù ca vũ có hay đến đâu chăng nữa thì xem mãi cũng trởnên tẻ nhạt. Yến hội hoàng gia tuy là gia yến nhưng nào có ai dám thật sự cởi mởtâm hồn? Dạ yến tiến hành đến gần khuya thì Lưu Triệt cũng cảm thấy nhàm chán,nói: “Tất cả giải tán thôi.” Y xoay người nhìn lại, thấy A Kiều đã có vẻ ngàngà say liền bật cười, bảo, “Hoàng hậu và trẫm sẽ cùng nhau đi xe trở về, cácngươi cũng tự mình về đi.” Lục Y không dám nói gì, chỉ khuỵu gối chào rồi lặnglẽ lui ra.
Nàng như say mà không say, bước lên ngự xa, vén rèm nhìn rangoài, bỗng nhiên thốt lên, “Tuyết ngừng rơi rồi.” Đúng là tuyết đã ngừng rơikhi dạ yến đang diễn ra.
Y nghe thấy tiếng thở dài than tiếc hận của nàng, từ đằngsau ôm nàng vào lòng, “Kiều Kiều thích tuyết lắm sao?”
Vòng eo nàng nhỏ như chưa đầy một chét tay. Y đã từng vuithích khi được ôm vòng eo thon thả này, nhưng tới bây giờ thì lại mơ hồ lo lắngthế này có phải là sức khỏe không tốt hay không. Nàng nghiêng đầu suy tư, mấy sợitóc đen xòa lên mặt y thật mềm mại đáng yêu. Nàng bảo: “Thiếp chỉ thích tiết trờikhông lạnh.”
Nàng yêu thích những bông tuyết trong suốt lóng lánh nhưng lạisợ cái lạnh thấu xương của nó nên không dám tới gần. Cảm giác say sưa làm tanđi những lãnh đạm thường này của nàng, làm nàng dần dần buông lơi tính cáchnghiêm nghị, hơi có chút phóng túng. Lưu Triệt nhìn đến say mê, thầm nghĩ rằngnếu thế này thì thi thoảng say rượu một chút cũng không có gì xấu.
Điện Trường Môn êm đềm ấm áp, bài trí xa hoa hơn cả điệnTiêu phòng năm xưa, vừa vén rèm lên liền cảm thấy một luồng hơi ấm phả vào mặt.Năm trước, Gián đại phu đã kiện lên rằng Đại tư nông Tang Hoằng Dương quản lýtài chính của Đại Hán nhưng bản thân mình lại kinh doanh kiếm lời vào túiriêng, thu nhập hàng năm hơn mười vạn. Lưu Triệt chỉ cười xòa bỏ qua. Y biết rõtiền tài trong tay Tang Hoằng Dương sẽ đi đến nơi nào. Tất cả cũng chỉ dồn vàocho điện Trường Môn, phủ Công chúa trưởng, Liễu Duệ và chính bản thân y màthôi. Tang Hoằng Dương hết lòng tin tưởng rằng tiền tài sống không tiêu đượcthì chết cũng không thể mang đi, sống ngày nào biết ngày ấy nên hễ có một quantiền dư mà không tiêu sài hết được thì không cam lòng. Nhưng hắn thì chỉ camtâm tình nguyện tiêu xài cho người nhà, ngoài ra chỉ có Liễu Duệ, A Kiều, vàLưu Lăng.
Cho tới bây giờ y chẳng buồn tính xem có bao nhiêu thứ trongsố những kỳ trân dị bảo vô cùng đẹp mắt ở trong điện Trường Môn là do y ban thưởng,bao nhiêu thứ là do Tang Hoằng Dương đưa tới. Có điều y là đế vương, tuy khôngcần vui mừng thừa nhận ân tình nhưng cũng không phải hoài nghi cách chức TangHoằng Dương vì những hành động như vậy. A Kiều là người con gái xứng đáng đượchưởng cung vàng gác tía. Cho nên nếu người kia không thể hậu đãi nàng thì hắn sẽxây lầu vàng cho nàng. Đó chính là tâm tư của Tang Hoằng Dương mà Lưu Triệtkhông biết được.
Tấm thảm nhung dày trải dài dưới ánh nến chan hòa tạo nênkhông khí ấm áp vui vẻ. A Kiều bước đi trên đó, lòng cảm thấy thư thái, cởi bỏmũ miện hoàng hậu cho tóc buông xõa ra, rửa mặt, thay y phục bình thường rồisoi gương chải tóc. Trong gương hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp chẳng thua kémthời còn trẻ là bao. Nàng kinh ngạc ngắm nhìn rồi chợt nói, “Triệt Nhi, nếu cómột ngày thiếp già và xấu đi thì chàng còn tìm đến Trường Môn nữa không?”
Lưu Triệt kinh ngạc, phất tay bảo cung nhân lui ra rồi hỏi,“Tại sao Kiều Kiều lại đột nhiên hỏi như thế?”
Hồng nhan dù có xinh đẹp như thế nào thì cuối cùng vẫn có mộtngày sẽ trở thành nắm xương tàn, có phá trời vỡ đất cũng không tìm về được nữa.Nếu y vẫn đối xử lạnh lùng với nàng, quay lưng bỏ đi thì nàng sẽ không thèm nhỏdù là mọt giọt nước mắt. Nhưng nếu đã trải qua nhiều năm tình nồng thắm thiếtnhư vậy mà vẫn có kết cục đó thì nàng không thể tin rằng mình sẽ không độnglòng. Lưu Triệt mỉm cười, cúi đầu hôn lên mái tóc đen của nàng, “Kiều Kiều đẹpnhư thế này, chỉ sợ ngay cả khi trẫm đã già rồi thì Kiều Kiều vẫn chưa già.”
Y bế nàng lên giường, “Tục ngữ có câu ‘vợ chồng kết tóc xetơ’, nếu Kiều Kiều không tin vào tâm ý của trẫm thì trẫm xin kết tóc một lần vớinàng vậy.”
Lời thề là cái gì đó không đáng tin nhất, nếu tâm hồn đã nhạtphai thì nó cũng tan tành theo mây khói. A Kiều thầm giễu cợt trong lòng, thuởcòn niên thiếu thì hai người cũng từng là vợ chồng nhưng sau đó vẫn chia ly, vậycó thể thấy là điều đó hoàn toàn không có nghĩa lý gì. Nhưng nàng không muốnlàm y cụt hứng nên liền lấy của mỗi người một đoạn tóc, nhẹ nhàng tết thành mộtbúi. Đầu mày khóe mắt nàng đều hiện rõ ý cười làm mềm đi sự lạnh lùng tàn khốccủa y, “Như thế này có được không?”
Nàng gật đầu, chăm chú ngắm nhìn, bỗng nhiên có tâm trạng tựanhư bị nước lạnh như băng tuyết tràn qua, lạnh đến cực điểm. Trong số tóc đượctết lại thành búi kia rõ ràng có một sợi đã bạc trắng.
Lưu Triệt quyết định lấy chữ “Phong” đặt tên cho kỷ nguyên mới.Sang năm chính là năm Nguyên Phong đầu tiên. Những người thuộc thế hệ bọn họ đềuđã dần dần già đi, đám trẻ thuộc thế hệ tiếp theo đang lớn lên với chí tiến thủmạnh mẽ. Nhân dịp năm mới, Trần A Kiều đến chơi bốn phủ trong kinh thành, ngắmnhìn Trần Mạn, Tang Duẫn, Liễu Ninh đang lớn dần lên, chơi đùa với nhau, nụ cườitrong sáng giống như những dòng suối mát. Mi Nhi nhỏ nhất cũng được ba tuổi, miệngbi ba bi bô nói còn chưa sõi nhưng quả nhiên luôn bám chặt lấy Liễu Ninh đúngnhư những điều đã thể hiện trong lần chọn đồ vật đoán tương lai năm xưa, khiếncho cha nó là Đông Phương Sóc tức uất. Sự giao hòa ấm áp này đã thể hiện rõ ýnghĩa của những nỗ lực trong bao năm qua của bọn họ, dường như tính thân mật đầmấm được di truyền theo huyết thống rồi cứ mãi di truyền tiếp xuống.
Một hôm, Trần A Kiều tới chỗ Công chúa trưởng Phi Nguyệt đểcùng Lưu Lăng ôn lại kỷ niệm xưa. Thị nữ cung kính vén rèm, cung kính chào đón,“Cung nghênh Hoàng hậu nương nương.” Lưu Lăng ở trong nhà, xoay người tươi cườinhìn sang, bên tay phải nàng có một thiếu nữ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi,xinh đẹp tuyệt trần, cúi đầu quỳ gối, bái chào theo đúng quy củ: “Tế Quân thamkiến Hoàng hậu nương nương.”
“Tế Quân đã lớn thế này rồi à.” Trần A Kiều không khỏi bấtngờ nhưng sau đó lập tức hiểu ra. Lưu Tế Quân vốn chỉ nhỏ hơn Lưu Sơ khoảng chừnghai, ba tuổi.
“Thưa vâng.” Lưu Tế Quân ngẩng đầu lên, dịu dàng đáp: “Hômnay là ngày đầu năm mới, Tế Quân tới bái chào cô cô, may mắn gặp đúng dịp Hoànghậu nương nương cũng tới.”
Chiếu theo vai vế của gia đình mình thì thực ra Lưu Tế Quânthấp hơn Lưu Lăng hai ngôi, nhưng sau được bái Lưu Thiên làm cha nuôi nên theovai vế mới của Phủ Mạt Lăng hầu mà chuyển sang gọi Lưu Lăng là cô cô. Những nămqua, Trần A Kiều và Lưu Lăng đều rất yêu thích vị Tế Quân quận chúa thanh lịchđa tài, nghĩa khí hào hùng nhưng số phận truân chuyên trong lịch sử này nênluôn quan tâm chăm sóc cho cô. Tuy có những tính cách do chính con người tạonên, nhưng Đan Dương hầu phu nhân nhiều năm sủng ái cũng không làm thay đổi đượcbản tính thanh lịch đa cảm của cô nên không đáng ngại nữa.
“Hoàng hậu nương nương đã tới, Tế Quân nghĩ rằng Hoàng hậunương nương lâu rồi không gặp cô cô nên nhất định có nhiều chuyện muốn nói, TếQuân xin cáo lui trước.”
Trần A Kiều gật đầu, nhìn thân hình mảnh mai của Lưu Tế Quânkhuất dần sau tấm mành che, ngẫm nghĩ thấy như thế này cũng tốt. Nếu cưng chiềukhiến cho Lưu Tế Quân trở nên kiêu căng ngạo mạn như mình năm xưa thì Lưu TếQuân còn là Lưu Tế Quân nữa sao.
“Òa! A Kiều tỷ đang nghĩ gì thế?” Nàng đang lơ đãng thì LưuLăng đi tới phía sau, bất chợt ú òa khiến nàng giật nảy mình rồi mới cười hỏi.
A Kiều lườm Lưu Lăng một cái, lên tiếng trách: “Đã lớn cả rồimà còn chơi trò này.”
“Tỷ đang suy nghĩ”, nàng cúi đầu, nói như có điều phải suytư: “Lịch sử đã có những thay đổi, vậy thì Lưu Tế Quân có cần phải lặp lại cuộcđời vĩ đại nhưng tuyệt đối không có hạnh phúc của cô ấy nữa hay không?”
Dù bọn họ không dựa vào những kiến thức lịch sử của mìnhnhưng cũng đã vô tình làm thay đổi dòng lịch sử. Từ đó chính bọn họ đang bị lịchsử biến đổi đó làm cho mơ hồ, không thể nào dùng những kiến thức của mình đểsuy xét thế giới này được nữa. Rốt cuộc đây là loại nghịch lý gì?
Lưu Lăng thản nhiên nói, “Con cháu có phúc của con cháu, cứđể cho bọn chúng tự mình làm. Nhưng theo suy luận thì Tế Quân đã không còn là mộtnữ cô nhi không ai bảo trợ như trong lịch sử, tôn thất có biết bao con gái, bệhạ chưa chắc đã chọn Tế Quân.”
“Cũng không đơn giản như vậy đâu.” Trần A Kiều cau mày nói,“Người được tuyển chọn để gánh vác nhiệm vụ kết hôn cầu hòa mà điêu ngoa tùy hứng,chẳng phân biệt được đúng sai, thì chẳng phải sẽ làm hỏng quan hệ ngoại giao giữahai nước hay sao?”
“A Kiều.” Lưu Lăng cười khanh khách, “Có phải tỷ làm hoàng hậuquá lâu rồi nên đầu óc không còn sáng suốt nữa không vậy? Tỷ có nhớ mục đích ĐạiHán kết hôn cầu hòa với Ô Tôn là gì hay không?”
Nàng suy nghĩ một lát rồi bật cười. Đại Hán kết hôn cầu hòavới Ô Tôn là để ước hẹn cùng nhau chống lại Hung Nô, bây giờ Hung Nô đã suytàn, còn cần thiết có cuộc hôn nhân này nữa sao. Nàng bị lịch sử trong đầu tróibuộc nên có suy nghĩ hồ đồ. Nàng lại chợt nảy ra một ý nghĩ, nếu lịch sử đã bịthay đổi toàn bộ từ thời điểm bọn họ đến đây thì có phải việc nàng dùng những ấntượng trong lịch sử để suy xét những con người hiện thực bây giờ sẽ tạo ra sailầm hay không? Đây không còn là một trang lịch sử lạnh lùng nữa. Hiện tại, nhữngngười ở bên cạnh nàng đều đang sống. Bọn họ biết khóc, biết cười, biết yêu, biếthận, ngay cả Tư Mã Thiên cũng bắt đầu viết “Sử ký” mới rồi, việc nàng vẫn cố chấpvới lịch sử ghi trong trí nhớ liệu có còn phù hợp? Nàng có thể tin hoặc khôngtin, Lưu Triệt lạnh lẽo vô tình được nàng tới bên cũng dần hiểu được tình yêuchân thành, thật sự có lòng đồng hành với nàng đến già, cho dù năm tháng đổithay cũng không phai nhạt.
Lưu Lăng nhìn thấy sắc mặt nàng liên tục biến hóa bèn tò mòhỏi, “Tỷ đang suy nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Nàng đáp khẽ.