Tháng Mười hai năm Nguyên Đỉnh thứ ba, đã gần đến nămmới. Một hôm, lúc điện Ngọc Đường chuẩn bị tắt đèn đi nghỉ thì LưuTriệt hỏi, “Việc thu dọn cung Vị Ương năm nay do Kiều Kiều phụ tráchnhé.”
Vào cuối năm, là quý tộc hay nhà nông cũng đều phảithu dọn để đón năm mới. Nếu là nhà nông thì tất nhiên chuyện này dochủ nhân thực hiện không có gì phải bàn, nhưng trong cung đình thìviệc phụ trách thu dọn còn có ý nghĩa rộng hơn. Từ khi Vệ Tử Phutự vẫn ở điện Tiêu Phòng vào năm Nguyên Đỉnh đầu tiên, Trung cung chưađược lập nên Lưu Triệt vẫn phân công cho nữ quan phụ trách công việcthu dọn trong hai năm Nguyên Đỉnh thứ hai và thứ ba chứ không giao phócho bất kỳ phi tần nào. Lúc này y nói như thế khiến Trần A Kiều khôngkhỏi bất ngờ. Là người quyền thế nhất cung Vị Ương hiện giờ, nàngđịnh giao việc này cho người khác nhưng lại thấy làm thế không phùhợp, song vẫn ngại phải tính toán những thứ lặt vặt nên giao cho LụcY đi làm thay.
“Ngươi hôm nay là nữ quan của ta, cho dù là phi tầntrong cung Vị Ương cũng phải nể mặt.” Nàng dặn Lục Y, “Nhưng ngươicũng cần phải giữ bổn phận cẩn thận, không được gây ra tranh cãi. Hơnnữa”, nàng do dự một chút rồi nói, “để ý tới Công chúa Chư Ấp ởđiện Kim Hoa một chút cho ta.”
Lục Y vâng dạ rồi mỉm cười nói, “Nương nương, Lục Ylàm việc thì người cứ yên tâm.”
Lý tiệp dư ở điện Phi Sương và Hình khinh nga ở điệnThừa Hoa đều rất thân thiện, không gây khó dễ gì. Lục Y vừa bước rakhỏi điện Thừa Hoa thì viên nội thị đi cùng liền nói, “Lục cô cô,phía trước chính là điện Kim Hoa.”
Lục Y đáp khẽ một tiếng, nghĩ đến dáng vẻ kiêu căngngạo mạn của Chư Ấp hồi Vệ Tử Phu còn sống. Công chúa chưa xuất giáthì sống ở trong cung, nhưng khi Vệ Tử Phu qua đời thì Lưu Thanh đãtrưởng thành mà lại là công chúa thuộc dòng chính nên không tiện giaophó cho phi tần trông nom, vì thế Trần nương nương mới cho ra ở riêngtại điện Kim Hoa. Trần nương nương nói rằng Công chúa Chư Ấp còn chưahiểu nhân tình thế thái, rất giống chính bản thân nàng năm đó, vìthế nên mặc dù không đối đãi đặc biệt nhưng sau khi Vệ Tử Phu chếtthì cũng không ngược đãi hay gây khó khăn gì. Cung nhân điện NgọcĐường đều cảm thán rằng Trần nương nương có tấm lòng quá mức lươngthiện, nhưng chẳng phải chính vì Trần nương nương như vậy nên bọn họmới tận tụy trung thành đối với nàng hay sao?
“Lục Y!” Trần nương nương mỉm cười nói với cô, “Tađối xử tốt với mọi người nhưng cũng không để cho người khác trèo lênđầu lên cổ. Mọi người ở điện Kim Hoa hôm nay đều biết hiện giờ ai làchủ nhân của cung Vị Ương. Lưu Thanh đã không còn là cô công chúa làmmưa làm gió trong điện Tiêu Phòng năm xưa nữa thì có thể làm đượccái gì chứ?”
Trong tháng đầu tiên Công chúa Chư Ấp vào sống ởđiện Kim Hoa, tất cả mọi người trên dưới từ điện Kim Hoa cho tới cungVị Ương đều tẩy chay vì cho rằng cô chẳng còn tiền đồ gì nữa. Đểlấy lòng Trần nương nương đang độc chiếm ân sủng của quân vương, cáchăn nói hàng ngày của họ đều mơ hồ lộ ra vẻ khinh miệt. Ngay cảnhững vật dụng đưa lên đều hết thiếu cái này lại sai cái kia khiếnChư Ấp xưa nay được nuông chiều không sao chịu được, thường xuyên nổigiận đùng đùng ở điện. Một tuần sau Trần A Kiều mới biết chuyệnnày. Lục Y vốn hiểu rõ cách làm người của chủ nhân, bèn hỏi, “Cócần nô tỳ đến cảnh cáo người ở điện Kim Hoa hay không?”
Ngoài dự liệu của cô, A Kiều lại lắc lắc đầu mànói, “Để từ từ, ta muốn xem cô Công chúa Chư Ấp này rốt cuộc làkiểu người thế nào.”
Phàm là người đang từ trên trời ngã xuống, nếu khôngphải vì tuyệt vọng mà vươn lên thì sẽ vì tuyệt vọng mà sụp đổ, AKiều muốn biết cô công chúa chua ngoa đanh đá nhất triều Hán Vũ cuốicùng sẽ đi theo con đường nào. Cũng chỉ sau khi biết điều đó thìnàng mới quyết định được cách đối xử với cô ta.
“Lục Y”, Trần A Kiều dặn thêm, “Đợi thêm một thángnữa, nếu Công chúa Chư Ấp không thể tự mình cải thiện được tìnhhình đó thì ngươi phải đi cảnh cáo đám cung nhân một chút.”
Nhưng ngoài dự liệu của hai người, chưa đầy một thángthì cô công chúa chua ngoa đó không chỉ học được cách kiềm chế tínhtình của mình mà còn khiển trách cả đám cung nhân ở điện Kim Hoakhiến bọn họ dù trong lòng có nghĩ gì nhưng cũng không dám thể hiệnra ngoài mặt.
“Rốt cuộc cũng có khí phách một công chúa. Một hômnhân dịp một cung nhân có lỗi cố tình chậm phục vụ mình, cô ta gọibộ phận phụ trách hình phạt đến đánh cho cung nhân đó mười trượngrồi triệu tập mọi người”, Lục Y thuật lại cho Trần A Kiều xem nhữnglời nói của Công chúa Chư Ấp hôm đó, “Cho dù có như thế nào thì tacũng đường đường chính chính là một công chúa, nếu chọc đến phụhoàng thì phụ hoàng sẽ bảo vệ ta hay là bảo vệ bọn nô tỳ cácngươi? Ta là Chư Ấp chứ không phải là Di An không có chỗ dựa nào. Đệđệ của ta là Tề vương, đứng đầu một nước chư hầu, cữu cữu của talà Trường Bình hầu năm xưa tấn công tiêu diệt thiết kỵ Hung Nô. Sau banăm giữ đạo hiếu để tang cho mẫu thân thì ta vẫn là công chúa. Đám nôtài các ngươi hãy tự hỏi mình có mấy cái đầu chứ?”
Trần A Kiều điềm nhiên lắng nghe, chỉ hỏi lại, “Côngchúa Di An là ai?”
“Nương nương quên rồi sao?” Cô mỉm cười nhắc, “Chínhlà con gái của Doãn tiệp dư năm xưa.”
Trần nương nương khẽ ồ lên một tiếng, “Hẳn là Côngchúa Chư Ấp không muốn ta nhúng tay vào quản chuyện của cô ta. Lục Y,ngày mai ngươi hãy đến điện Kim Hoa, ngầm dạy bảo đám cung nhân mộtchút.” Nàng vẫn bình thản như cũ, “Trần A Kiều này không phải làloại người ném đá xuông giếng[1], không cần bọn họ làm những chuyệnnịnh nọt kia. Chú ý không được để cho Lưu Thanh biết. Ngoài ra cũng đinói với bên chỗ Công chúa Di An rằng dù sao thì cô bé cũng là côngchúa Đại Hán, dù ta không muốn gặp bọn họ nhưng cũng không muốn cóngười đối xử tệ bạc.”
[1] Ném đá xuống giếng: Được hiểu tương tự như câu“Giậu đổ bìm leo”, có nghĩa là thừa lúc người ta gặp rủi ro, thấtthế mà vùi dập, lấn lướt.
Điện Kim Hoa là một tòa cung điện rất tầm thườngtrong bốn mươi tám điện của cung Vị Ương, không quá tốt nhưng cũngkhông quá kém, không quá náo nhiệt nhưng cũng không quá vắng vẻ. Cáccung nhân điện Kim Hoa đứng ở trước điện, cung kính chào, “Lục cô cô!”
Những năm qua, Lục Y đã giấu A Kiều điều một số cungnhân tâm phúc vào điện Kim Hoa. Cung nhân vừa chào chính là một trongsố đó.
Lục Y hỏi, “Công chúa của các ngươi đâu?”
“Công chúa biết hôm nay sẽ dọn dẹp, ngại trong điệnbụi bặm nên ra ngự hoa viên rồi, mọi việc đều tuân theo sự sắp đặtcủa cô cô”, cung nhân bẩm.
Lục Y gật đầu, nhớ lời Trần nương nương đã dặn liềnhỏi, “Công chúa gần đây có chuyện gì đặc biệt không?”
“Cũng không có”, cung nhân suy nghĩ một chút rồi nói,“nhưng mấy hôm trước Tề vương có gửi thư về, Công chúa đọc xong thìkhóc suốt một đêm.”
Lục Y nhìn quanh điện Kim Hoa, không phát hiện thấyđiều gì khác thường liền đi ra ngoài. Sau khi dọn dẹp xong, cô bẩmbáo với A Kiều. A Kiều suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói, “Va vấpmột lần thì sẽ khôn ngoan hơn. Chuyện năm Nguyên Đỉnh đầu tiên đủ đểrăn dạy bọn họ, phàm là Lưu Thanh còn chút thông minh thì chắc sẽkhông làm loạn nữa.”
Chẳng mấy chốc đã đến năm mới, yến tiệc của cungVị Ương theo thông lệ được tổ chức trên đài Bách Lương, ca múa mừngcảnh thái bình. Trần A Kiều ngồi ở bên cạnh Lưu Triệt, nhìn các phitần quanh năm khó gặp mặt quân vương đang ngồi trên đài, lòng chợtthấy buồn. Nhưng cho dù buồn nàng cũng không thể đẩy Lưu Triệt vàovòng tay người khác. Nhã nhạc cung đình hôm nay do nhạc sư Lý Diên Niêngiỏi nhất của Nhạc phủ biểu diễn.
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt ở bên cạnh thấy nàng ngơ ngẩnthì khẽ gọi.
Nàng mỉm cười đáp, “Không có gì.” Đang định cáo từtrở về điện thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo ở phíadưới, “Phụ hoàng, hôm nay là tất niên, Thanh Nhi đã học một điệu múađặc biệt để chúc mừng Đại Hán ta trị yên thiên hạ, chúc phụ hoàngvạn thọ vô cương.”
Nàng đã mấy năm không gặp Lưu Thanh, hôm nay nhìn côsúng sính thướt tha từ trong đám người bước ra, sau khi trưởng thànhthì càng thêm giống như người con gái kia lúc phô bày tuổi hoa đẹpnhất.
Lưu Triệt khá bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, “Nếu nhưthế thì Chư Ấp hãy múa đi!”
Năm xưa Vệ Tử Phu nhờ ca múa mà được sủng hạnh. Bacô gái được thừa hưởng dáng vẻ của nàng ta nên thân thể cũng mềmmại. Chỉ là Lưu Thanh ngày xưa được sủng ái vô hạn nên không chịu nỗlực tập luyện, hôm nay cố ý muốn làm cho Lưu Triệt mềm lòng nên nhảymúa dập dờn đẹp mắt. Lưu Triệt bất giác động tâm, quay sang nhìn AKiều, thấy nàng cúi đầu, nét mặt lơ đãng. A Kiều không biết nhưng LưuTriệt vẫn còn nhớ rõ. Nhiều năm trước, khi Vệ Tử Phu vẫn còn sống,đang giữa độ tuổi hoa đã nhảy múa một vũ điệu mừng xuân ở phủ BìnhDương hầu, giành được tình cảm của Lưu Triệt. Sau đó là một cuộc bểdâu, nhưng Vệ Tử Phu cũng đã chết rồi. Người đã chết thì mọi việcđều chấm dứt. Lưu Triệt không nén nổi nỗi buồn bã trong lòng. Trần AKiều trông thấy liền nắm tay gọi khẽ, “Bệ hạ, A Kiều mệt rồi, xinphép về điện Ngọc Đường nghỉ ngơi trước.”
Các phi tần ở dưới đài thoáng xôn xao. Những năm quaTrần nương nương độc chiếm hết mọi ân sủng nên họ vốn không còn trôngmong gì. Nhưng nếu Trần nương nương rời khỏi đây thì những người cònlại cần dựa vào bản lĩnh của mình để khiến cho bệ hạ vui vẻ. Phảibiết rằng hôm nay là ngày khởi đầu của năm mới, chỉ riêng việc cóthể giành được ân sủng của bệ hạ vào ngày đầu năm đã là vinh hạnhlớn nhất ở cung Vị Ương. Lưu Mạch đội mũ thái tử ngồi dưới đài khẽnhếch miệng. Cung Vị Ương quả thật vĩnh viễn không bao giờ yên tĩnh,mẫu thân vẫn chẳng thể thích ứng.
Hiếm có mùa đông nào ít tuyết như hôm nay. Đã sangnăm mới nhưng trời đêm vẫn còn trong trẻo. Nàng ngồi trong cung xa ấmáp, mơ hồ cảm thấy có một làn gió lạnh thấu xương không biết từ đâuthổi vào. Từ sau lần đẻ non năm đó, cơ thể nàng trở nên sợ lạnh.Nàng luôn nhớ về cung Trường Môn quen thuộc đã bị Lưu Triệt thu hồiđể xây cung Kiến Chương. Mặc dù Ngọc Đường cũng tốt nhưng vào mùađông thì hàng ngày vẫn phải đốt lửa, tóm lại vẫn không bằng TrườngMôn.
“Đám nô tài đó thật là vô dụng”, trở về điện NgọcĐường, cho đám người hầu lui xong thì Lục Y mới giận dữ, “Ngay cảchuyện Công chúa Chư Ấp gần đây tập múa như vậy mà cũng không biếtbẩm báo lên.”
“Thôi được rồi”, Trần A Kiều lại không cảm thấy hỏngviệc, “Công chúa Chư Ấp chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thươngmà thôi.”
Đến tháng Tư năm nay thì cô sẽ hết kỳ hạn ba nămchịu tang, phải tính tới chuyện hôn nhân. Chuyện cần nhất trong cuộcđời con gái chẳng qua chỉ là tìm được một người chồng tốt mà thôi.Hôm nay, nàng chính là chủ của cung Vị Ương, Lưu Thanh sợ nàng gây khódễ nên mới tốn công sức để làm cho Lưu Triệt rủ lòng thương. Côngchúa thành hôn thì phải được bệ hạ cho phép.
“Nhưng mà”, nàng than thở, “tại sao không có ai chịutin ta quả thật không có ý gây khó dễ chứ?”
Khi Lưu Triệt trở về điện Ngọc Đường thì Trần AKiều đã đi ngủ được một lúc lâu. Đốt lửa than trong phòng ngủ khôngtốt cho sức khỏe nên trước khi đi ngủ Lục Y đã chuyển lửa than rangoài điện, trong điện chỉ còn duy nhất một cây nến nho nhỏ. Dướiánh nến mờ mờ, Lưu Triệt thấy A Kiều đắp chiếc chăn bằng gấm thậtdày mà vẫn cảm thấy lạnh, nằm co ro một góc. Y khẽ nhíu mày, thầmthở dài, nhẹ nhàng nằm xuống ôm nàng vào lòng.
Thoáng cái đã gần đến năm Nguyên Đỉnh thứ tư.
Theo thông lệ, ba ngày trước năm mới sẽ không thiếttriều nên khi ánh sáng ban mai nhàn nhạt xuyên qua song cửa chiếu vàotẩm điện, Trần A Kiều tỉnh dậy còn đang ngái ngủ, thấy Lưu Triệtnằm bên cạnh thì giật mình.
“Nàng dậy rồi sao?” Lưu Triệt khá vui vẻ, hôn lên mánàng một cái, trêu chọc, “Trẫm còn đang nghĩ lúc nào Kiều Kiều mớidậy.”
Nàng không có thói quen có người khác bên gối khithức giấc nên ậm ừ một lúc mới nói, “Bệ hạ dậy trước đi.”
Trong suốt năm Nguyên Quang, dù Lưu Triệt đã giảm dầnviệc nắm thực quyền nhưng vẫn rất chăm chỉ, gần như không bao giờ dậymuộn. Người thong thả nói, “Chẳng mấy khi rảnh rỗi, chơi đùa vớiKiều Kiều một lúc đã.”
Sắc mặt A Kiều lúc đỏ lúc trắng, ra sức đẩy y mộtcái, gắt gỏng, “Thiếp không cần.” Vừa tung chăn định nhảy xuống thìhơi lạnh ập vào khiến nàng run lên.
Cung nữ bên ngoài điện nghe thấy tiếng cười đùa bêntrong liền nhẹ nhàng vén rèm hỏi, “Bệ hạ, nương nương đã dậy chưa?” AKiều vội vàng nấp sau lưng Lưu Triệt, nói vọng ra, “Vào đi.” Lưu Triệtnhắm mắt, chỉ cười nhẹ không lên tiếng.
Mạc Sầu mang đồ rửa mặt vào, thấy bệ hạ còn đangở trên giường thì sắc mặt ửng hồng, cúi thấp đầu xuống. Nói đúngra, chẳng mấy khi bệ hạ và nương nương thức dậy cùng nhau.
A Kiều thấy ngoài trời đã sáng rõ liền hỏi, “Bâygiờ là mấy giờ rồi?”
“Bẩm đã giờ Mão ba khắc”, Mạc Sầu đáp, “Phải rồi,phủ Công chúa trưởng báo tin đêm qua Công chúa trưởng Phi Nguyệt đãsinh hạ một bé gái, cả hai mẹ con đều bình an.”
“Đêm qua à?”, A Kiều vui mừng, “Thật là một đứa bécó phúc, ngay cả sinh ra cũng biết chọn giờ.
Đợi đến ba ngày sau, khi điện Tuyên Thất thiết triềutrở lại thì Trần A Kiều mới bứt ra được để đi thăm mẹ con Lưu Lăng.Phủ Công chúa trưởng cực kỳ náo nhiệt, người đến tặng lễ nườmnượp. A Kiều ngồi trên giường dành cho bà đẻ trong phòng Lưu Lăng,cười hỏi, “Làm mẫu thân rồi thấy thế nào?”
“Cũng chẳng biết nói thế nào”, Lưu Lăng mỉm cười,Đông Phương Sóc bế con gái không rời tay, “Lúc mang thai đi lại bấttiện thì chỉ muốn sinh cho xong. Đến lúc sinh hạ thì đau không chịunổi, sau đó lại rất yêu thương.” Tình mẫu tử đến thật tự nhiên, chônsâu trong huyết mạch mỗi người mẹ.
“Xinh quá!” Trần A Kiều nhìn bé gái trong lòng ĐôngPhương Sóc, thở dài, “Trong đám cháu gái đời sau của Trần gia thìMạn Nhi và con của hai người là xinh đẹp nhất, không biết khi lớn lênsẽ bắt mất hồn bao nhiêu chàng trai.”
“Muốn lấy con gái của ta”, Đông Phương Sóc hùng hổ,“đầu tiên phải bước qua cửa ải này đã.”
Lưu Lăng bật cười, xẵng giọng, “Nói lung tung gì đó”,rồi quay sang A Kiều, “Chẳng cần phải đợi lâu, Tảo Tảo hiện giờ khôngphải đã bắt mất hồn vía bao nhiêu chàng trai thành Trường An rồisao?”
Lưu Sơ xinh đẹp là con gái yêu của đương kim Hoàngthượng, là muội muội song sinh của Thái tử điện hạ, mẫu thân cô lạilà Trần nương nương độc chiếm thánh sủng trong cung Vị Ương. Thân thếtài mạo ngút trời, dần đến tuổi xuất giá khiến cho tất cả gia đìnhquyền quý trong thành Trường An đều chú ý xem con cái nhà ai sẽ vinhhạnh lấy được báu vật như vậy. A Kiều hơi nhướng mày, thở dài,“Trong lòng nó vẫn nhớ Quan Quân hầu, chưa từng nhìn đến người nàokhác.”
“Chuyện này”, Lưu Lăng cũng biết chuyện nên cảm thán,“Để qua năm xem, biết đâu nó lại xem trọng ai đấy?”
“Đành vậy thôi”, A Kiều cười gượng, hỏi Đông PhươngSóc, “Đặt tên con là gì rồi?”
“Ha ha”, Đông Phương Sóc vừa cười xong lại im bặt,lúng túng cúi đầu không đáp.
“Đừng hỏi chàng”, Lưu Lăng lườm một cái, “từ lúc conđược sinh ra đến giờ chàng chỉ biết bế không rời tay, bản thân đượcxưng học rộng tài cao mà nghĩ ra vô số cái tên đều không vừa ý. Đếngiờ vẫn chưa xong đấy.”
Trần A Kiều phì cười, đúng là lòng cha mẹ có thể sođược với trời đất, mà Lưu Lăng lấy Đông Phương Sóc cũng là một cặphạnh phúc.
“Chi bằng”, nàng nhìn Lưu Lăng, “muội chọn cho nó mộtcái tên đi?”
“Cũng được”, Lưu Lăng suy nghĩ một chút, nhướng mày,“đặt tên một chữ là ‘Mi’ vậy.”
“Mị?” Đông Phương Sóc lắc đầu, “‘Mị’ trong ‘Vũ mị’sao? Nghe quá tầm thường”[2].
[2] Chữ “Mi” có âm đọc tiếng Trung là “Méi”, ĐôngPhương Sóc nghe nhầm thành chữ “Mị” có âm đọc là “Mèi.” Chữ “Mị”trong từ “Vũ mị” lại có nghĩa là xinh đẹp, quyến rũ.
“Ai nói là chứ ‘Mị’ kia chứ”, Lưu Lăng gạt đi, “làchữ ‘Mi’ trong ‘Thủy mi’.”
“Đông Phương Mi?” Trần A Kiều ngâm nga, “cũng rất đẹpđấy!” Thủy mi là dải nước ở mấp mé bờ, vừa là nước mà vừa làbờ, không phải là nước mà cũng không phải bờ, một chữ cực kỳ mêhoặc.
Tên vừa được đặt xong, Đông Phương Mi đang ở trong lòngphụ thân bỗng giãy một cái rồi khóc toáng. Đông Phương Sóc chân tayluống cuống, đành nhìn lên hai người phụ nữ trên giường cầu cứu.
Trần A Kiều mủi lòng ôm lấy, nhìn qua rồi nói,“Chắc nó đói bụng rồi. Đông Phương đại nhân bế nó tìm bà vú đi đểta và Lăng Nhi nói chuyện một chút.”
Sau khi Đông Phương Sóc đi ra, Trần A Kiều liền thảlỏng, ngồi dịch sát thêm chỗ Lưu Lăng, hỏi, “Lăng Nhi, mấy ngày vừarồi cũng không có thời gian rảnh ngồi với muội nên chưa kịp hỏi.Muội nói thật cho tỷ biết, lúc trước sao lại không cẩn thận để mangthai Mi Nhi?”
Lưu Lăng quay mặt, giận dỗi, “Tỷ là sủng phi đoantrang trong mắt mọi người, sao lại hỏi mấy chuyện quỷ quái như vậy?”
“Chẳng phải là do muội sao?” A Kiều điềm nhiên, “bằngkhông thì tỷ hỏi làm gì.” Các nàng cùng nhau lớn lên, cùng học tạimột trường, cùng làm cảnh sát, cùng xuyên qua thời gian đến đây, biếtrõ nhau như chiếc bóng của mình.
“Cũng chỉ vì uống nhiều rượu quá”, Lưu Lăng thởdài, “khó mà tránh được.”
“Ồ?” A Kiều hỏi dồn, “Như vậy là Lăng Nhi say à?”
“Cũng không phải”, Lưu Lăng thành thật đáp, “chỉ làrượu vào thì buông lỏng lý trí, phóng túng một chút thôi.”
“Cần gì phải nói muội?” Nàng phản công, “Tỷ thìsao? Hồi cung nhiều năm như vậy, cũng từng có thai, vậy ở chung vớiđế vương thiên cổ kia thì thế nào?”
A Kiều giật mình, ngượng ngập, “Sao lại quay sangtỷ?” Mặt nàng dần đỏ lên.
“Sao không chứ?” Lưu Lăng buồn cười, “Chỉ cho quan viênthắp lửa mà không để dân chúng đốt đèn. Tư Mã Thiên từng nói, ‘Đếvương có thể ba ngày không ăn nhưng không thể một ngày không có nữnhân’, tỷ thấy có đúng không?”, nàng hiếu kỳ nên hỏi dồn.
A Kiều chật vật đứng lên, nói một câu hàm hồ, “Thậtlà lợi hại”, rồi tìm cớ chuồn thẳng, còn nghe tiếng cười khanhkhách của Lưu Lăng văng vẳng bên tai.