Kim Ốc Hận

Quyển 4 - Chương 72: Xây điện Kiến Chương rước phượng về



Nàng ra khỏi phòng thì mặt đang nóng bừng cũng dầnlạnh xuống, từ xa trông thấy Đông Phương Sóc đang đứng bên cửa ngách,cạnh đó là một người đàn ông mặc áo xanh, dáng vẻ gầy yếu nhưngkhí chất toát lên vẻ chính trực. Người đó nghe thấy tiếng bước chânđến gần liền ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt trong sáng.

“Trần nương nương!” Đông Phương Sóc thấy nàng liền gậtđầu chào.

“Ừ, Đông Phương đại nhân không cần đa lễ.” Trần A Kiềunhìn sang người bên cạnh, “Vị này là…?”

Người đàn ông áo xanh lùi về sau một bước, quỳxuống nói, “Hạ thần Tư Mã Thiên, tham kiến nương nương”, giọng hết sứcbình thản.

“Ồ!” Trần A Kiều thốt lên, thầm nghĩ quả nhiên nhắcđến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lưu Lăng vừa nhắc tới thì người nàyđã xuất hiện ở quý phủ của Công chúa trưởng. Nhưng vào thời nàythì Tào Tháo còn chưa sinh ra.

“Nương nương, Tư Mã đại nhân là bạn tốt của thần”,Đông Phương Sóc chắp tay bẩm, “Gia đình có truyền thống học vấn, vănchương tài hoa, thuở nhỏ đã lập chí muốn viết ra một bộ sử trướcnay chưa từng có. Thần cảm phục ý chí nên kết làm bạn.”

“Ta cũng nghe nói qua”, Trần A Kiều gật đầu nhìn Tư MãThiên đầy thâm ý, “Tư Mã đại nhân, ta rất mong chờ ngày ông viết ra bộsử kia.”

Tư Mã Thiên khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng,trong ánh mắt thoáng chút nghi ngờ khó hiểu. Thời đại hiện giờ cũngkhông phải niên đại như nguyên bản trong lịch sử. Hôm nay người ngồi ởvị trí thái tử là Mạch Nhi của nàng sẽ không còn cục diện khókhăn, Hung Nô cũng đã suy sụp, Lưu Lăng cũng không phải xuống đài. Quantrọng nhất là vị đế vương ngồi trong điện Tuyên Thất kia sẽ không cònbạo ngược, vui giận bất thường như trước, như vậy Tư Mã Thiên cũng cóthể tránh được mối khuất nhục bị thiến?

Lúc còn trẻ nàng đọc Sử ký thì luôn trầm trồ tánthưởng những chuyện trước thời Hán Vũ Đế, duy chỉ khi chép chuyệnđương triều thì Tư Mã Thiên khó tránh khỏi tỵ hiềm. Cho dù là chuyệnông ta tán dương họ Lý, công kích họ Vệ hay là phê phán thẳng thắnHán Vũ Đế đều khiến người ta có cảm giác trả thù cá nhân. Sử kýcó tất cả mười hai tập, chỉ thiếu duy nhất tập về Hán Vũ Đế, quảthật là đáng tiếc. Hiện giờ nàng thật sự chờ mong có một bản ký mớivà hoàn chỉnh về Hán Vũ Đế.

“A Thiên”, Đông Phương Sóc hỏi Tư Mã Thiên còn đangnhìn hút theo bóng Trần A Kiều, “làm sao vậy?”

Tư Mã Thiên bừng tỉnh, “Trần nương nương quả là khácvới tưởng tượng của ta!”

“Thì ra là thế”, Đông Phương Sóc phì cười, “Gặp nươngnương ta liền cảm thấy bệ hạ có một vị sủng phi như vậy ở bên cạnhlà điều may mắn.”

“Ta vẫn cho là”, Tư Mã Thiên khép mắt, “có thể đượcsủng hạnh trở lại sau khi bị ruồng bỏ thì tất không tránh khỏi hiềmnghi là quyến rũ mê hoặc quân vương.”

“May mắn là Tư Mã đã không viết như vậy trong sáchsử.”

“Đúng vậy”, Tư Mã Thiên tự giễu, “Trung Hoa mênh mông,lịch sử hào hùng, không biết cả đời này ta có thể viết xong haykhông.”

Qua cửa Tư Mã phía tây cung Vị Ương trở lại điệnNgọc Đường thì phải đi qua điện Thừa Hoa của Hình khinh nga. Trần AKiều ngồi trong long xa, nghe tiếng đàn ai oán vẳng ra từ điện ThừaHoa liền than khẽ: “Đánh mất thánh ân ngồi điện cũ, quay đầu nhớ mãitiếng đàn buông.”

“Nương nương”, Lục Y nghe không rõ, bèn hỏi, “Ngườivừa nói gì vậy?”

“Không có gì”, A Kiều hỏi lại, “Lục Y, cung KiếnChương sắp xây xong chưa?”

“Cũng sắp rồi”, Lục Y đáp, “Tính ra cũng tròn banăm. Thành Liệt nói rằng bệ hạ ra lệnh không sợ tốn kém, chỉ cầntinh xảo đẹp đẽ.”

“Như vậy”, Trần A Kiều gõ gõ vào song cửa, “khi xâyxong cung thì chắc phải tuyển cung nữ, nếu có thể cho một số cung nữlớn tuổi của cung Vị Ương ra ngoài thì cũng coi như là một chuyệncông đức.”

Sang xuân, qua tháng Ba là lễ trăm ngày của Đông PhươngMi. Bấm tay tính ra đã tròn ba năm Công chúa Chư Ấp để tang. Một hôm,Trần A Kiều lệnh xuống bảo mời Công chúa Chư Ấp đến điện NgọcĐường. Lúc Lưu Thanh tới, nhìn xuyên qua bức rèm che thấy Trần A Kiềungồi trên điện Ngọc Đường trang nhã phồn hoa với vẻ mặt thanh thảnthì nắm tay bất giác siết chặt trong ống áo rộng.

“Nương nương”, Mạc Thất vén rèm bước vào bẩm, “Côngchúa Chư Ấp đã đến rồi.”

“Lưu Thanh ra mắt nương nương”, cô khẽ quỳ gối. Nhữngnăm gần đây, sau khi mẫu hậu mất, cô đã học được cách kiềm chế nênlúc này mới có thể thi lễ đúng phép tắc với Trần A Kiều khiến ngaycả bản thân cũng phải cảm thán.

“Đứng lên đi!” Người phụ nữ ngồi trên ghế chủ tọangẩng đầu, nét mặt nhu hòa, trông vẫn còn rất trẻ. Ngược lại, cônhớ rõ trước khi mẫu hậu mất thì khóe mắt của người đã có nhữngvết rạn chân chim mờ mờ.

A Kiều hơi nhếch miệng, biết rằng sự ngăn cách giữanàng với người của Vệ gia bằng cả sự vinh nhục của gia tộc, bằngcái chết của Vệ Tử Phu nên vĩnh viễn không thể chung sống hòa bìnhvới nhau. Đã vậy gặp chẳng bằng không gặp, gần gũi chẳng bằng sơ giao,nếu đã không thoải mái với nhau thì một dao chặt đứt cho xong. Nàngliền hỏi, “Chắc hẳn Công chúa Chư Ấp đã rõ rằng hết tháng này thìngươi đã trọn kỳ để tang, bản thân ngươi cũng đã mười tám tuổi, quatuổi thành thân một chút rồi nên ý của ta là nên sớm xuất giá. Ngươiđã có ai hợp ý chưa?”

Lưu Thanh khẽ mỉm cười, nhớ lại năm xưa nhị tỷ LưuVân trước khi lên đường tới Thượng Lâm Uyển nhận tội với phụ hoàngđã từng cầu xin với mẫu hậu rằng nếu như có một ngày cô xuất giáthì hãy để cho cô được lựa chọn theo ý mình. Trần A Kiều là ngườikỹ tính, chắc sẽ không vì bị lôi kéo vào việc tranh đấu gì đó màbuộc người muội muội cuối cùng phải bước vào cuộc sống khổ hạnhgiống như hai người tỷ tỷ. Mẫu hậu đến phút chót vẫn không đáp ứng.Thật ra dù có đáp ứng thì cũng thay đổi được điều gì chứ? Mẫu hậuđã chết rồi. Mẫu hậu đã tự vẫn ở điện Tiêu Phòng để cho bốn chịem bọn họ có thể sinh tồn bình yên trong cung điện này. Từ khoảnhkhắc đó, cô đã không còn khả năng có được hạnh phúc. Cuối cùng côlựa chọn bước theo lối mòn của hai tỷ tỷ, hợp lại thành một conđường bình yên vì đệ đệ của mình.

“Nương nương”, cô cúi đầu, “Ta thích con thứ ThạchTriệt của Nội sử Thạch đại nhân.”

Trần A Kiều trầm ngâm, “Ta biết rồi, ngươi cứ vềtrước đi.”

Lục Y đợi cho Lưu Thanh đi khỏi liền hỏi, “Nương nương,người xem Công chúa Chư Ấp kia…?”

A Kiều nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, “Nếu đólà đối tượng do Công chúa Chư Ấp đích thân lựa chọn thì ta nghĩ sẽchấp nhận.”

“Sao vậy?” Lục Y kinh ngạc thốt lên, “Thạch Triệt đâucó gia thế hiển hách bằng vị hôn phu của Vệ Trường và Công chúaDương Thạch trước kia.”

“Nhưng Vệ gia cũng đã kém xa thanh thế một nhà nămhầu tước năm xưa rồi”, A Kiều cười nhạt, “Nếu cô ta chọn người quáhiển hách thì ta sẽ nghĩ như thế nào”, nàng nhìn về hướng điệnTuyên Thất, khẽ nói thêm, “bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?”

“Nội sử đại nhân Thạch Khánh quản lý kinh đô, mặcdù chức quan chưa vào hàng cửu khanh hiển hách nhưng chức vụ lại rấtquan trọng. Thạch Khánh đã từng làm sư phụ của Tề vương Lưu Cứ, mốithâm giao đó có thể bảo vệ cho cô ta ở Thạch gia không phải lo nghĩ.”A Kiều than một tiếng, khen ngợi, “Tiến có thể tấn công, lui có thểphòng thủ, quả nhiên là thông minh.”

“Thế à”, Lục Y lo lắng hỏi, “Nương nương tính sẽthành toàn cho cô ta sao?”

“Tại sao lại không?” A Kiều hỏi lại. Nếu như tronglòng Lưu Triệt còn chút thương xót con gái thì nàng cần gì phải mangtiếng ác vào thân? Có lẽ Lưu Thanh không suy nghĩ kỹ càng, có thể làđã nhận lệnh của Vệ gia, nhưng với gia phong mấy đời trung thần củaThạch gia, thiên tử anh minh, ngôi vị thừa kế đã vững chắc mà muốnThạch gia theo Vệ gia mưu phản được ăn cả ngã về không thì tuyệt đốikhông có khả năng.

Tháng Ba năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Trần nương nươngchuyển ý tứ của Công chúa Chư Ấp tới Lưu Triệt. Y trầm tư suốt đêm.Đến ngày hôm sau, điện Tuyên Thất truyền ý chỉ ban hôn. Tháng Năm nămNguyên Đỉnh thứ tư, Công chúa Chư Ấp xuất giá. Trần A Kiều lấy thânphận phi tần tối cao hiện tại ở cung Vị Ương đứng trên điện Tuyên Đứccùng Lưu Triệt tiếp nhận lễ bái của Công chúa Chư Ấp và Phò mã.

Trần A Kiều nhìn Lưu Thanh mặc trang phục màu đỏbước lên xe hoa rời đi không quay đầu nhìn lại thì thở dài một hơi.Nàng không thể không thừa nhận, khi người con gái cuối cùng mang huyếtthống của Vệ Tử Phu rời khỏi cung Vị Ương này thì lòng nàng cũngcó chút thoải mái hơn.

Hôn lễ của Công chúa Chư Ấp không được long trọngbằng Vệ Trường công chúa xuất giá năm xưa nhưng dù sao cũng là côngchúa hoàng thất xuất giá nên có đầy đủ tất cả các nghi lễ. Tềvương Lưu Cứ đi tận nước Tề làm phiên vương ba năm nhuốm bụi phong trầnvề Trường An tham gia hôn lễ của tỷ tỷ ruột nhưng chỉ thoáng trôngthấy nhau trên điện Tuyên Đức, không có cơ hội gặp nhau lấy một lát.Hôn lễ trong cung kết thúc, Lưu Cứ đến điện Tuyên Thất yết kiến phụhoàng. Ba năm không gặp, Lưu Triệt nhìn đứa con thứ quỳ dưới điện, LưuCứ cũng cao hơn một chút, nét mặt trầm tư không còn vẻ ngơ ngác nhưngày mới đi đến đất phong.

“Đã trở về rồi”, Lưu Triệt nghĩ một lát rồi bảo,“thì ở chơi thêm mấy ngày nữa. Đúng dịp tỷ tỷ của con xuất giá, conhãy gặp nó nhiều hơn.”

Lưu Cứ khẽ cúi đầu, cung kính nói, “Đa tạ phụ hoàngân điển!”

“Bệ hạ”, nội thị ở bên ngoài điện khom người bẩmbáo, “Thái tử điện hạ cầu kiến.”

“Tuyên cho vào”, Lưu Triệt bình thản.

Lưu Mạch mặc bộ y quan thái tử bước vào điện, dậpđầu chào, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Nét mặt cậu toát lên vẻphấn chấn tự tin của tuổi thiếu niên, Lưu Cứ liếc nhìn cảm thấychói mắt, cúi đầu bái chào, “Thần tham kiến Thái tử điện hạ.”

“Thôi nào nhị đệ”, Lưu Mạch thân thiện đáp.

“Phụ hoàng và Thái tử điện hạ có việc cần bàn,nhi thần xin cáo lui trước”, Lưu Cứ nói, thấy Lưu Triệt ở trên điệngật đầu liền lui ra. Cậu ra khỏi điện Tuyên Thất thì nghe thấy tiếngLưu Mạch ở trong điện, “Qua mấy hôm nữa thì phụ hoàng sẽ tuần du sôngPhần nên nhi thần đến để xin chỉ dạy chuyện giám sát đất nước.”

Ánh sáng rực rỡ ngoài điện chiếu lên trên người rấtnóng bức nhưng lòng Lưu Cứ vẫn thấy lạnh lẽo. Cậu bật cười khổ sở.Năm xưa khi đi nhận phong đất Tề, cữu cữu đã nói rằng khôn ngoan khônglại được với trời, hiện giờ Vệ gia đang ở hoàn cảnh xấu nên khôngcầu có công, chỉ cầu vô hại. Vì vậy, những năm qua ở đất Tề, cậuluôn biểu hiện bình thường, cố gắng duy trì lãnh thổ được thanh bìnhđể không khiến cho Lưu Mạch nghi ngờ. Cậu vốn cho rằng nếu có mộtngày mình bộc lộ sự sắc bén vẫn giấu kín thì thiên hạ nhất địnhphải lóa mắt, nhưng vừa rồi lại phát hiện khi bản thân còn ở ngưỡngcửa trưởng thành thì người ấy đã thành thục. Trong những ngày thángở đất Tề, cậu có nghe nói đến chuyện người phụ nữ ở điện NgọcĐường kia cho đứa con trai duy nhất của nàng vượt qua đại mạc đi sứThân Độc. Khi đó cậu rất kinh ngạc, chuyện đó thật sự ngoài sứctưởng tượng của cậu. Nhưng, quả là đi xa làm cho con người kiên cườngnhanh hơn bất kỳ danh sư nào dạy bảo. Bản thân cậu chỉ là bông hoa ởcung Vị Ương được mẫu thân nuông chiều, lần đầu tiên nếm trải gió mưathì lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.

Tháng Sáu năm Nguyên Đỉnh thứ tư, cung Kiến Chươngđược xây xong, hết tròn ba năm. Hôm đó ở điện Ngọc Đường Lưu Triệtrất vui, nói, “Kiều Kiều có rảnh rỗi thì sang đó xem. Nàng chắcchắn sẽ vui thích.”

Trần A Kiều không để ý, chỉ nói, “Lần này chọn cungnữ mới, nhân tiện cho những cung nữ lớn tuổi trong cung Vị Ương vềnhà. Nếu trong cung quá nhiều cung nữ lớn tuổi thì sẽ tăng thêm oánkhí, cuối cùng tổn hại đến thiên hòa.”

“Những chuyện này cứ giao cho Kiều Kiều vậy.” LưuTriệt đang có tâm trạng tốt, lại không phải là việc gì lớn nên thuậnmiệng đồng ý.

Trần A Kiều mời Kiến Chương lệnh đến hỏi, “Cung KiếnChương có bao nhiêu điện phủ?”

Kiến Chương lệnh cung kính bẩm, “Cung Kiến Chương cómười ba ngôi ngoại điện, bốn mươi chín ngôi nội điện. Bệ hạ đã cólệnh đặc biệt chuyển cung Trường Môn thành điện Trường Môn, là điệnchính trong các nội điện, lại dùng vôi cát trát tường, tất cả đềulàm như Trung cung.”

A Kiều cảm thấy rất bất ngờ, hỏi lại, “Thật không?”

Đến tối, Lưu Triệt từ điện Tuyên Thất trở về, trôngthấy bộ dạng buồn bã của nàng bèn triệu Lục Y tới hỏi, “Chủ nhâncủa ngươi có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay nương nương triệu kiến Kiến Chương lệnh tớihỏi chuyện, sau đó tâm trạng thì cứ u uất như vậy”, Lục Y cung kínhbẩm báo.

Lưu Triệt hiểu ngay, vẫy tay bảo Lục Y lui ra. Y chắptay thong thả bước vào, hắng giọng, “Thuở thiếu niên, trẫm đã từngước hẹn rằng nếu thành thân được với Kiều Kiều thì sẽ xây lầu vàngcho nàng ở. Kiều Kiều còn nhớ chăng?”

Nàng ừ hữ không đáp, tất nhiên trong nàng nhớ mãilời hứa ngọt ngào đó nhưng khắc sâu hơn lại là cơn gió lạnh thấuxương thổi xuyên qua phòng khi lời hứa đổ vỡ tan tành, nhìn xa xăm vôtận vẫn chỉ thấy đau khổ tuyệt vọng không bờ bến.

“Nàng không muốn về điện Tiêu Phòng cũng không sao,trẫm đã xây điện Kiến Chương cho nàng.” Y nhìn thẳng vào mắt nàng,phát hiện thấy vẻ mặt nàng có chuyển biến rất nhỏ liền bịt kínmắt nàng không cho suy nghĩ, hôn thật sâu lên môi nàng, thầm thì ướchẹn, “Lần này trẫm đảm bảo rằng Kiến Chương sẽ không sụp đổ.”

Nàng khẽ lách người tránh ra. Lời thề lầu vàng rốtcuộc có mấy phần giả dối, mấy phần thật lòng, lâu như vậy rồi thìkhó có thể kiểm chứng nổi. Đã bao nhiêu năm làm vợ làm chồng, nàngthấy đối với người đàn ông bên cạnh này khi càng hiểu rõ lại càngmê hoặc. Nàng đi cùng y qua hết cả thời niên thiếu, nàng đã chứngkiến hầu như hết thảy cuộc đời của y, nàng tự cho bản thân đã hiểurất rõ. Nhưng khi gần trong tấc gang nàng lại phát hiện rằng thật rabản thân không hề hiểu y.

Từ năm Nguyên Sóc thứ sáu cho tới bây giờ đã làmười năm rồi. Nàng cho là với tính có mới nới cũ, có trăng quên đènthì y sẽ không chịu được nàng quá lâu, nhưng y lại chịu ở bên nànghơn mười năm. Tuy rằng mười năm đó chỉ bằng mặt mà không bằng lòngnhưng lâu dần thì việc có y bên cạnh tựa hồ cũng thành một thóiquen. Hồi năm Lý Nghiên xuất hiện, cô ta trẻ trung như vậy, xinh đẹp nhưvậy, nàng thật sự đã cho rằng y sẽ bỏ nàng. Tuy nàng không quá đaubuồn nhưng cuối cùng khi y lựa chọn ở lại với nàng, nàng lại cũngkhông quá vui mừng. Từ đó về sau, giữa hai người mới có được mộtchút lòng tin. Khi nàng mất đứa con ở Thượng Lâm Uyển thì khoảngcách với y lại gần thêm, sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm vào y. Dựadẫm nhưng vẫn đồng thời đề phòng, đôi khi ngay cả bản thân nàng cũngchẳng rõ nếu bây giờ y bỏ nàng thì người không chịu được là y haylà nàng?

“Thật ra”, nàng cúi đầu, “Người không cần phải nhưvậy.” Tâm hồn nàng đã dần bình lặng, nếu không phát sinh biến độngthì cuộc đời này sẽ cứ thế thôi. Nhưng nếu phát sinh biến động thìnàng vẫn sẽ rời đi, dù có quyến luyến, có quay đầu nhìn lại nhưngcuối cùng vẫn nhất quyết rời đi.

Ánh mắt Lưu Triệt thoáng qua vẻ lo lắng mơ hồ, “Trẫmvui mừng thấy như thế.” Y siết chặt thêm vòng tay đang ôm eo A Kiềukhiến nàng đau, khẽ kêu lên một tiếng. Y giật mình, hơi nới lỏng vòngtay nhưng vẫn còn ôm rất chặt. Nàng nhăn mày, thật ra cũng không tinlời nói cung Kiến Chương là xây cho nàng. Lưu Triệt xây cung Kiến Chươngquá nửa vẫn là vì chính y, nhưng nàng vẫn tiếp nhận chuyện điệnTrường Môn.

Giờ khắc này nàng tựa vào trong lòng y, bỗng nhiênrất muốn hỏi y một câu rằng nếu sớm biết có ngày hôm nay thì cóhối hận ngày đó đã tuyệt tình như vậy? Đến bây giờ, có đem cả thiênhạ đến trước mặt thì nàng cũng không thể nào xóa nhòa hoàn toànchuyện quá khứ.

Nhưng cuối cùng thì nàng vẫn không lên tiếng. Có mộtsố việc mà sức người không thể làm gì được.

Tháng Bảy năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Trần A Kiều chuyểntừ điện Ngọc Đường sang điện Trường Môn của cung Kiến Chương. ĐiệnTrường Môn tuy hạ từ cấp cung xuống cấp điện nhưng còn rộng lớn hơncả cung cũ. Từ ngoài điện nhìn vào, rèm che buông rủ ánh lên đủ cácloại màu sắc, đều là những màu mà Trần A Kiều ưa thích. Chỉ riêngviệc đem rừng trúc ngày trước nàng thích nhất trồng lại trong nộiviện, khi gió chiều ngày hè thổi qua chiếu bóng trúc lên rèm cửa sổbằng lụa mỏng gây cảm giác mát mẻ đã khiến nàng rất vui thích.

“Nghe cung nhân nói”, Mạc Vong trầm trồ, “cung TrườngMôn, à quên”, cô vội vàng bậm môi, “phải gọi là điện Trường Môn chứ,vào lúc bắt đầu xây dựng thì đã đặt địa long rồi, dù mùa đông thìnương nương cũng sẽ không bị lạnh. Bệ hạ đúng là thật lòng chăm sócnương nương từng ly từng tý.”

A Kiều liếc cô một cái, cười nhẹ như không, “Có phảingươi cũng muốn tìm một người như vậy? Dù sao cũng sắp tuyển cung nữmới, nếu ngươi muốn thì ta sẽ để cho ngươi xuất cung.”

“Nương nương đừng…”, Mạc Vong kêu lên khiến Mạc Thấtche miệng giấu đi nụ cười.

Trần A Kiều lườm nàng, “Cười cái gì?”

“Nô tỳ đang cười”, Mạc Thất không vừa, “nương nươngkhông chú ý sao? Vừa rồi nương nương đã nói một chữ ‘Cũng’.”

Nàng khẽ giật mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv