Đến mùa thu thì những công việc chính sự bệ hạ giaocho Thái tử cũng dần dần ít đi. Lưu Mạch cuối cùng cũng có đượcmột khoảng thời gian rảnh rỗi, hàng ngày đều vào cung thăm mẫu thân.
“Mạch Nhi”, Trần A Kiều dặn dò, “Con tuy là thái tửnhưng vẫn là thần tử của Hoàng thượng. Đạo lý ở cùng vua là phảitự mình cân nhắc, mọi việc phải cẩn thận.”
“Mẫu thân yên tâm”, Lưu Mạch mỉm cười nói, “Mẫu thân,con muốn điều một người đến bên cạnh con.”
“Ồ?” A Kiều tò mò, “Là ai thế?”
“Một người bạn con đã kết giao hồi đi sứ, mặc dùlà người Hung Nô nhưng tâm tính thuần khiết, tên là Kim Nhật Đan.”
A Kiều chợt nhớ ra nhân vật trong lịch sử này nêngật đầu, “Mạch Nhi đã là thái tử, chuyện như vậy tự mình quyếtđịnh là được rồi.”
Lưu Mạch vâng dạ rồi nói, “Chuyện của con nhưng vẫnphải bẩm báo với mẫu thân một tiếng để cho mẫu thân không phải lolắng.” Cuối mùa thu năm Nguyên Đỉnh thứ ba, Kim Nhật Đan nguyên là vươngtử bộ lạc Hưu Đồ của Hung Nô vào làm phủ thừa cho Thái tử.
Chỉ chớp mắt đã gần tới năm Nguyên Đỉnh thứ tư. Mộthôm, Thái tử đang bàn việc cùng với Kim Nhật Đan trong điện thì bấtchợt cả hai cùng im lặng khi nghe thấy tiếng chân bước trên hành langbên ngoài điện. Người đi trước bước nhẹ nhàng tựa hồ không biết võcông, người phía sau lại trầm ổn không gây tiếng động, rõ ràng là caothủ.
Kim Nhật Đan nhẹ nhàng đi ra, giật mạnh cánh cửa rồixuất thủ đánh xuống cổ người đi trước. Đột nhiên gã nghe thấy LưuMạch ở phía sau la lên thất thanh, “Dừng tay, Nhật Đan!”
Dung nhan yêu kiều mỹ lệ mà linh lợi trông rất quen thuộc.Kim Nhật Đan vội vàng thu hồi lực đạo, không ngờ viên nội thị áo xanh phía sauthiếu nữ đã vươn cánh tay gầy khô ra, rõ ràng còn cách gã chừng hai cánh taynhưng đã lập tức chặn đứng thế công. Cánh tay gã đau đớn như lửa đốt, kìnhphong lướt qua mé tóc của người vừa đến, cắt đứt mấy sợi.
“To gan!” Người đi theo phía sau cất giọng lanh lảnh, “Dám độngthủ đối với Công chúa Duyệt Trữ ư?”
Kim Nhật Đan thầm than xui xẻo rồi, bất chấp tay đau quỳ xuốngnói, “Vi thần không biết Công chúa điện hạ đến, cho là kẻ xấu xâm nhập điện BácVọng nên lầm ra tay, kính xin Công chúa trị tội.”
Lưu Sơ còn chưa hết kinh hoàng, nhướng cặp mày liễu lêntrách mắng, “Bản công chúa phụng mệnh mẫu thân tới gặp ca ca của bản công chúamà không được sao?”
Lưu Mạch khoát tay ý bảo Kim Nhật Đan lui về phía sau rồinói, “Tảo Tảo, tại sao muội không cho người thông báo một tiếng?”
“Muội chỉ muốn cho ca ca một bất ngờ.” Lưu Sơ tỏ vẻ ấm ức,oán hận đưa mắt lườm Kim Nhật Đan rồi nói tiếp, “Không ngờ mình lại bị kinh sợtrước.”
“Nhật Đan!” Lưu Mạch nhanh mắt liền hỏi, “Cánh tay của ngươicó sao không?”
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ”, viên nội thị phía sau Lưu Sơkhom người nói, “Nô tài thấy có người dám động thủ với Công chúa, tình thế cấpbách phải dùng Liệt Vân chưởng đánh cách không. Vị đại nhân này bây giờ chắc sẽrất khó chịu.”
“Thì ra là thế”, Lưu Mạch nhìn hắn, “Có thuốc giải chứ?”
“Việc này…” Viên nội thị liếc mắt nhìn Lưu Sơ. Lưu Sơ gật đầunói, “Không phải là hắn cố ý, cho hắn đi.”
Viên nội thị khẽ vâng dạ đáp lời rồi lấy từ trong ngực ra mộtviên thuốc, “Một nửa thoa ngoài da, một nửa uống vào.”
“Ca ca”, Lưu Sơ phủi tay, nói, “Mẫu thân nói rằng sắp sangnăm mới rồi, điện Bác Vọng của ca ca lại không có phụ nữ trông nom nên bảo muộitới sai người dọn dẹp. Nhưng đến lễ mừng năm mới thì ca ca vẫn phải trở về điệnNgọc Đường.”
Lưu Mạch cảm thấy trong lòng ấm áp, lại cười nói, “Được rồi,Tảo Tảo cảm ơn mẫu thân thay ca ca nhé.”
Lưu Sơ thản nhiên nói, “Là người một nhà còn cảm ơn gì chứ?Cung Kiến Chương đầu năm mới sẽ xây xong, phụ hoàng nói khi đó sẽ cho mẫu thânchuyển sang đó ở. Đến lúc ấy muội sẽ dễ dàng tới chỗ của ca ca.”
“Nhưng mà”, cô đảo mắt, “khó khăn lắm muội mới được rangoài, sao có thể trở về dễ dàng như thế chứ.”
“Tảo Tảo muốn ra ngoài cung chơi”, Lưu Mạch mím môi cười, dễdàng đoán được tâm ý của muội muội, “thì phải đợi thêm một lúc nữa. Ca ca xử lýxong chuyện này thì mới có thể ra ngoài được.” Không ngờ Lưu Sơ lại lắc đầunói, “Mẫu thân bảo muội phải trở về trước giờ Ngọ, muội không chờ lâu thế đượcđâu.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói, “Ca ca phái người đi theo muội vậy, là hắnnhé.” Cô chỉ đúng vào Kim Nhật Đan.
Kim Nhật Đan dùng thuốc, quả nhiên cảm thấy cánh tay dịu hẳnnhưng vẫn không cam lòng nghĩ rằng: Nếu không phải vừa rồi mình thu hồi lực đạo,cứ liều mạng thì chưa biết ai hơn ai. Nhưng lúc này gã thực không ngờ thiếu nữkia lại chỉ đúng vào mình.
“Kim công tử!” Ra khỏi cửa cung, bước đi trên phố xá náo nhiệtcủa thành Trường An nhưng gương mặt mỹ lệ của Lưu Sơ dần trầm xuống. Kim NhậtĐan ở sau lưng cô quan sát, cảm thấy hơi hoảng hốt, rõ ràng là thiên kim tiểuthư trong khuê phòng không hiểu thế sự, lúc này nhìn như tách biệt khỏi phố xá ồnào.
“Lúc nãy khi ta muốn đi vào”, Lưu Sơ quay đầu lại nhìn gã,ánh mắt chợt lóe lên, “công tử đang nói với ca ca điều gì đó?”
Kim Nhật Đan khẽ giật mình nhưng chỉ một thoáng đã trấn tĩnh,“Cũng không có gì, chỉ là Thái tử điện hạ nói năm gần đây…”
“Kim Nhật Đan”, Lưu Sơ ngắm nghía sợi dây lưng, không nhìnqua gã, giọng dần gay gắt, “Nếu ta không nghe được chút gì thì sao lại gọingươi?”
Vì chuyện này mới gọi gã ra sao? Kim Nhật Đan nghĩ vậy nêncũng nghiêm mặt, “Tiểu thư đã biết vậy thì ta cũng không giấu. Trên đường Tháitử điện hạ trở về bị người tập kích, tuy chưa bị thương nhưng thích khách cũngđã tự vẫn. Chúng ta đang đoán việc này rốt cuộc là do người phương nào gâynên?”
“Ồ?” Lưu Sơ nắm chặt tay nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, “Cácngươi đoán sao?”
“Thái tử điện hạ nói, nếu giết người có thể đạt được lợi íchthì không ngoài thế lực sau lưng các hoàng tử.”
“Là đệ đệ nào của ta sao?”
“Thiên hạ đều biết hai nhà Trần, Vệ không thể đứng chung,Thái tử điện hạ gặp chuyện, người trong thiên hạ đều đoán là Tề vương điện hạ.Thái tử điện hạ lại nói, khả năng chuyện này do Lưu Cứ làm không lớn, bởi vì kiếpnày hắn vô duyên tranh giành ngôi vị hoàng đế, thậm chí chỉ cần đi sai nửa bướcsẽ khiến cho dư đảng Vệ thị tan thành mây khói theo. Tính cách Lưu Cứ thiên vềtrầm ổn, sẽ không dễ dàng mạo hiểm.”
“Như vậy”, Lưu Sơ cúi đầu, “ca ca cảm thấy do mẫu thân Lý tiệpdư của Tứ hoàng tử gây ra?”
“Công chúa điện hạ cực kỳ thông minh.”
Sau khi Vệ hoàng hậu rơi đài, Trần gia nhất thời thế lớn,tuy ít liên quan đến chính trị nhưng uy danh tại đế đô cực thịnh. Lưu Triệt dùsủng ái A Kiều nhưng cũng không muốn duy trì cục diện như vậy nên đã đề bạt ngườinhà của Lý Chỉ, dẫu không thể tạo ra một Vệ gia thanh thế hiển hách khác nhưngđịa vị cũng xấp xỉ. Bởi vậy Lý Chỉ muốn đánh cược một lần sao? Lưu Sơ cười khẩy,“Muốn thông qua ca ca để làm mẫu thân suy sụp? Ta cũng muốn nhìn xem, ai sẽ giỏihơn trong chuyện đùa nghịch tâm cơ này?”
“Công chúa”, Lương Uy nói, giọng cung kính, “Không còn sớm nữa,chuyện Công chúa muốn hỏi cũng đã biết, chắc là về được rồi.”
“Sao đã xong được chứ?” Lưu Sơ suy nghĩ rất nhanh, tâm tưthay đổi còn nhanh hơn, thoáng cái đã tươi cười, quay sang Kim Nhật Đan ngoắcngoắc ngón tay, hỏi, “Kim công tử, cô gái trở về cùng sứ đoàn ngày hôm ấy có phảiđã ở lại nhà tiểu cữu cữu của ta không?”
Kim Nhật Đan chưa bao giờ quen biết một cô bé như vậy nhưnggiờ coi như cũng đã hiểu qua về tiểu công chúa có tư duy nhanh nhạy được sủngái này. “Những hoàng tử lớn lên trong cung”, trong lòng gã thầm nghĩ, “có ai làđèn đã cạn dầu chứ?” Chỉ là con gái không liên quan đến quá nhiều lợi ích nên sẽđơn giản hơn rất nhiều. Trong ba cô con gái của Vệ hoàng hậu trước kia, DươngThạch công chúa chỉ vì một lúc căm phẫn đã gián tiếp làm Vệ gia suy sụp. Còncông chúa Duyệt Trữ của Trần nương nương sau khi hồi cung vẫn luôn được sủngái, danh tiếng chỉ thua mẫu thân của nương nương là Công chúa Trưởng Quán Đàonhư một ngoại lệ. Làm cho cả Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh lúc trước cùng Thái tửđiện hạ trẻ tuổi hiện giờ trong điện Bác Vọng đều phải coi trọng, tiểu côngchúa này hẳn là có chỗ hơn người. Người phụ nữ nuôi dưỡng được hai đứa con xuấtsắc như vậy thực sự thế nào? Gã đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ đối với Trần nươngnương, người mà gã chỉ thấy thoáng qua ngoài thành Trường An vào ngày ấy.
“Đại khái là thế?” Gã cười nhẹ, “Tiểu thư muốn làm gì?”
“Ta muốn đi xem, cô gái nào có con mắt tốt như vậy, lạithích ca ca.” Lưu Sơ nháy mắt, “Lương công công, nếu mẫu thân biết ta đi thămThân bà bà, người sẽ không giận đâu.”
Lương Uy bất đắc dĩ thở dài, “Công chúa đã nói vậy rồi,Lương Uy nào dám không tòng mệnh.”
Thân gia tọa lạc tại cửa Tuyên Bình phía đông thành TrườngAn, lúc Lưu Sơ đến đó đã gần trưa. Người gác kéo cổng trông thấy dung nhan xinhđẹp mà quen thuộc thì lắp bắp, “Công… thiếu tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
“Sao ta không thể tới?” Lưu Sơ duyên dáng, “ngươi đi thôngbáo cho bà bà một tiếng nhé.”
Người gác cúi đầu vâng dạ, tuy Lưu Sơ nhiều lần theo mẫuthân tới đây nhưng chưa bao giờ nói rõ thân phận.
“Họ Thân kia”, Lưu Sơ rảo bước tiến vào phủ thì nghe giọng nữmắng chửi giận dữ từ sương phòng phía đông hậu viện vọng ra, “Tuy ta ở lại nhàngươi nhưng cũng không thiếu nợ của ngươi, ngươi mặt nặng mày nhẹ như vậy choai xem?” Cô gái xinh đẹp từ trong cửa bước ra, thấy thiếu nữ mặc y phục tôn quýđang đứng ở nội viện thì không khỏi giật mình.
“Tiểu cữu cữu”, Lưu Sơ trêu chọc, “Nếu mẫu thân biết cữu cữubắt nạt một cô bé như vậy, người sẽ không vui đâu.”
Diễn Na trên mặt lúc trắng lúc xanh, đang muốn quay người bỏđi, lại nghe thấy giọng cô bé ngọt ngào, “Hôm nay cháu tới thăm ca ca, lén rangoài thăm bà bà, lần sau tiểu cữu cữu thấy mẫu thân nhất định phải nói hộ choTảo Tảo vài câu. Nếu không mẫu thân tức giận thì cháu thảm rồi.” Có thể cảm thấyngười trong kia nghe được nhăn nhó một hồi, ở lại hay bỏ đi đều không xong,chân như đeo chì không thể nhấc nổi một bước.
Thân Hổ lắc đầu nói, “Mẫu thân thương cháu như vậy, chắc sẽbỏ qua thôi.” Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, bảo, “Đã tới đây rồi thì ở lại ăncơm trưa, xong rồi ta sẽ tự mình đưa cháu về. Tảo Tảo muốn ăn món gì?”
Đầu bếp của Thân gia là do A Kiều tự mình dạy dỗ nên tay nghềso với đầu bếp trong cung Vị Ương cũng không kém, Lưu Sơ nhanh nhảu, “Cháu muốnăn gà xé.”
Thân Hổ gật đầu ra hiệu cho Thanh Dung xuống bếp chuẩn bị. Đợicho Thanh Dung đi được khá xa, Lưu Sơ bỗng nhiên ảo não nói thêm, “Ôi trời, lúcnãy quên dặn làm thêm món cá sốt rồi”, cô quay sang Thân Hổ, “Tiểu cữu cữu, cữucữu đi nói giúp cháu nhé.”
Kim Nhật Đan đứng yên nhìn tiểu công chúa kia giở trò, biếtcô muốn nói chuyện một mình với Diễn Na nên đỡ lời, “Bố trí giả sơn chỗ biệt việnbên kia cũng khá đặc sắc, để ta đi xem trong ao có cá hay không.” Gã nói xongliền lập tức bước đi.
Lưu Sơ hài lòng, quay sang nói, “Diễn Na tỷ tỷ, hôm trướcchúng ta đã từng gặp qua ở trường đình, hôm nay tỷ tỷ không ngại nói chuyện vớita chứ?”
Diễn Na trở lại, nụ cười trên mặt thoáng vẻ giễu cợt, “Dân nữthân phận thấp kém, sao dám không nghe Công chúa sai bảo?”
Lưu Sơ khoát tay ngăn lại cơn tức giận của Lương Uy, “Ở Thângia, ta cùng mẫu thân xưa nay không đề cập tới thân phận. Tỷ tỷ không cần câu nệ.”Cô quan sát thấy dung nhan xinh đẹp của Diễn Na có nét tiều tụy liền thở dài,“Tỷ tỷ đã quen ở Trường An chưa?”
Diễn Na lắc đầu, “Cũng không để ý, Trường An hay Thân Độc cógì khác nhau đâu?” Cô nhìn qua Lưu Sơ, nhẹ nhàng hỏi, “Diễn Na cũng muốn hỏiCông chúa một câu, ca ca ngươi… hiện giờ sao rồi?”
“Ca ca”, Lưu Sơ có chút cân nhắc, “Cũng ổn, chỉ là phụ… phụthân của ta giao cho ca ca rất nhiều việc nên bận rộn.”
“Đôi khi ngẫm lại cũng không biết ta là may mắn hay bất hạnh”,Diễn Na cười buồn, “Ngẫu nhiên gặp một người Hán trên phố ở Thân Độc lại làthái tử điện hạ tôn quý của Đại Hán.”
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, Lưu Sơ chợt nhớ tới Hoắcca ca từng khẳng khái nói đợi cô đầy mười bốn tuổi sẽ cầu hôn với Hoàng gia.Hôm nay cô đã đầy mười bốn tuổi nhưng hắn lại không biết đang ở nơi nào.
“Công chúa điện hạ có nỗi khổ gì sao?” Diễn Na cười lạnh,“Ái nữ của Hoàng đế nói vậy cũng không sợ đau đầu lưỡi?”
“Tỷ tỷ còn nhỏ không ở Đại Hán nên chắc chưa từng nghe nói”,Lưu Sơ cũng không tức giận, “lúc ta cùng ca ca sinh ra thì mẫu thân đang lưu lạcở bên ngoài, mãi đến năm ta sáu tuổi mới quay trở về cung Vị Ương. Ta cũngkhông phải vừa sinh ra đã được sủng ái.”
“Cái gì?” Diễn Na kêu khẽ một tiếng, tỏ vẻ áy náy.
“Nhưng thời gian đó cũng không có gì khổ sở, mẫu thân và sưcông đều rất thương chúng ta. Diễn Na tỷ tỷ”, Lưu Sơ nhìn qua Diễn Na, tò mò hỏi,“Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, tỷ tỷ thích ca ca ở chỗ nào?”
Diễn Na tuy khá bất ngờ nhưng cô gái Thân Độc cũng không cótính e dè nên nói luôn, “A Trinh dĩ nhiên là rất tốt.” Mấy ngày nay, mặc dù côđã biết tên thật của Lưu Mạch nhưng vẫn quen gọi cái tên khi còn ở Thân Độc, nếukhông cảm giác thật xa lạ.
“Nhưng ta thích hắn còn vì hắn là người đầu tiên ta thấy đốixử hòa nhã với mọi người. Phụ thân ta là người Thân Độc, mẫu thân là người Hánnên từ nhỏ tới lớn, ngay cả thân nhân đều coi thường ta. Đến cả tên họ Kimkia”, cô oán hận trừng mắt nhìn Kim Nhật Đan đứng bên bờ ao phía xa, “tuy khôngxem thường nhưng nói năng cũng gay gắt. Chỉ có A Trinh đối xử với ta rất tốt,dù không thích ta cũng không gây tổn thương.” Lưu Mạch là một sự ấm áp trongsinh mệnh của cô. Cô đã ở trong giá lạnh quá lâu nên vừa gặp là ôm chặt lấy.
Lưu Sơ hơi hoảng hốt, muốn nói điều gì lại chần chừ hồi lâumới hít sâu một hơi, “Diễn Na xem ca ca quá tốt rồi.”
Lưu Mạch bản tính hòa nhã nhưng lại không phải là người tốttheo nghĩa thông thường. Đối với cậu, người không quan hệ tới lợi ích như DiễnNa thì có thể giúp được sẽ giúp nhưng nếu sâu hơn một bước chắc chắn sẽ khôngchịu, còn đối với địch thủ thì thủ đoạn của cậu có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn.Cho đến nay, người được cậu bảo vệ chỉ có bản thân cô và mẫu thân. Nếu Diễn Nakhông có cách nào để cậu chấp nhận thì vĩnh viễn không được cậu đối xử tốt mộtcách toàn tâm toàn ý.
Ngược lại, Thân Hổ, vẻ ngoài lãnh đạm nhưng trong lòng lại rấtnồng nhiệt. Một ngày nào đó khi Diễn Na hiểu thấu Lưu Mạch thì chắc chắn tâmtình ái mộ của thời thiếu nữ sẽ tan theo mây gió. Vì hiểu lầm mà ái mộ, vì hiểurõ mà chia lìa, đó vốn là điều ngớ ngẩn bao đời của tình yêu. Lưu Sơ khẽ thởdài, nghe tỳ nữ của Thân phủ tới gọi, bà bà thấy nói cô đến thăm rất vui mừng,bảo cô lên phòng trên.
Năm trước, mắt của Thân đại nương dần mờ đi, đi đường cũngnhanh mệt, đại phu chẩn bệnh bảo là do lúc còn trẻ bị tổn hại sức khoẻ quá độnên đến tuổi này cần tĩnh dưỡng thật tốt.
“Giờ Tiểu Hồ Tử đã trở về rồi”, Thân đại nương vỗ vỗ lưngLưu Sơ, “cháu cùng mẫu thân, cả ca ca của cháu đều tốt, dù bà bà có lập tức rađi cũng an tâm.”
“Bà bà”, Lưu Sơ khổ sở, “bà nói vậy, mẫu thân và cữu cữunghe được lại thấy khó chịu đấy.”
“Được rồi”, Thân đại nương cười hiền hậu, “Ta không nói làđược chứ gì.”
“Tiểu Hổ Tử cùng cô nương Diễn Na lại ầm ĩ bên kia rồi”, bàdỏng tai lên nghe rồi lắc đầu, “Cũng tốt, cái nhà này đã lâu không náo nhiệtnhư vậy.”
Lưu Sơ không nén được tò mò, “Bà bà thích Diễn Na tỷ tỷsao?”
Thân đại nương hơi chần chừ, “Chưa nói tới có thích haykhông, chỉ nhìn nó lại nhớ tới mẫu thân của cháu ngày xưa.” Bà buông tay ra, bồihồi, “Tảo Tảo, cháu có biết? Năm đó khi lần đầu bà gặp mẫu thân của cháu thìcòn chán nản hơn cả Diễn Na, trên người có vết đao rất sâu, sắc mặt tái nhợt,trong bụng mang cháu và ca ca khiến người ta không thể không thương xót. Ai cóthể ngờ về sau lại trở thành người phụ nữ được hoàng đế Đại Hán sủng ái nhất. Đờingười quả là vô thường.”
Trời dần tối, khi Lưu Sơ trở lại bên ngoài điện Ngọc Đường củacung Vị Ương thì nghe thấy tiếng đàn của A Kiều. Năm tháng chuyển dời, tiếngđàn của A Kiều cũng đã trở nên rất thuần thục, cô nghe đến ngây người.
“Con còn nhớ quay về à?” A Kiều không quay đầu lại.
“Mẫu thân”, Lưu Sơ chột dạ sa vào lòng nàng, “Con tới thămbà bà.”
“Thôi đi!” A Kiều buồn cười, gỡ tay cô xuống, “Đừng tưởng mẫuthân không biết con đến xem cô nương Thân Độc kia.”
“Mẫu thân đã biết rõ còn muốn hỏi làm gì?”, Lưu Sơ ỉu xìu.
“Không nói chuyện này nữa”, A Kiều ngừng đàn, quay ngườinhìn cô, “Tảo Tảo, giờ con cũng đã lớn rồi. Đợi sang năm, Chư Ấp công chúa xuấtgiá thì cũng đến lượt con. Tảo Tảo đã thích ai chưa?”
Lưu Sơ khẽ giật mình, vội vàng quay đi, “Con không xuấtgiá”, giọng cô kiên quyết nhưng nước mắt suýt ứa ra.
“Nếu như mẫu thân không tìm được ai tốt hơn Hoắc ca ca thìcon sẽ ở vậy.”
Trần A Kiều nhìn bóng lưng thẳng tắp của con gái, nghẹnngào. Hoắc Khứ Bệnh đã mất được bốn năm nhưng không ngờ trong lòng Lưu Sơ vẫncòn sâu nặng như vậy.