Trần A Kiều đi trên hành lang cung Vị Ương, khuôn mặt ửng hồngloang dần lên tới tận mang tai. Cảnh tượng vừa rồi ở điện Tuyên Thất vẫn cứ lởnvởn mãi trong đầu nàng không cách nào xua hết. Lúc đó, nàng ấm ức trong lòngkhông chịu nhận thua nên có phản ứng sơ suất, nhưng sau khi rời đi thì tất cả lạichậm rãi hiện lên. Môi của Lưu Triệt rất mỏng thể hiện thiên tính bạc tình. Khihai đôi môi chạm vào nhau, mới đầu thì lạnh như băng rồi dần dần như lửa nóng. Khôngthể nói là nàng không biết hôn. Trần A Kiều là hoàng hậu của Lưu Triệt hơn mườinăm, đã làm cả những chuyện thân mật hơn với y. Còn Hàn Nhạn Thanh của hai ngànnăm sau, mặc dù tuổi còn nhỏ, lại học cảnh sát cực khổ nên chưa từng có bạntrai nhưng vẫn thấy các cặp tình nhân âu yếm trên đường, rồi xem những cảnh áiân đầy rẫy trên màn ảnh và truyền hình nên nàng cũng không xa lạ gì với từ này.Sau khi sống lại, Trần A Kiều mang trong mình ký ức của cả hai người nên cả yêuvà hận đều đã phai nhạt đi. Người đàn ông này dường như vừa rất xa lạ vừa rấtthân thiết. Ví như nụ hôn ở trong điện Tuyên Thất kia rõ ràng là cả hai người đềuđã âu yếm nhau như vậy cả nghìn lần rồi nhưng vẫn cảm thấy choáng váng như là lầnđầu tiên khiến nàng bối rối.
Hôn là để cho môi và lưỡi quyện vào nhau, làm cho hơi thở củamình lan tỏa sang đối phương, là một hành vi rất thân mật. Trần A Kiều luôn chorằng hai người phải quen nhau đến mức đủ để vượt qua rào chắn tâm lý thì mới cóthể làm được, Lưu Triệt hiển nhiên còn ở ngoài rào chắn tâm lý này.
Nhưng mà… Nàng đưa tay xoa xoa cánh môi, hơi thở của Lưu Triệtvẫn còn nóng hổi chẳng biết đến bao giờ mới có thể hoàn toàn tan đi.
Thân phận hiện tại của nàng là phế hậu của Hán Vũ Đế, nóicho cùng thì vẫn còn là phi tần của Lưu Triệt. Nói cách khác, nếu Lưu Triệt đòihỏi thì nàng không có lý do gì để cự tuyệt. Trở lại Trường An đã lâu như vậynhưng đây là lần đầu tiên nàng ý thức được sâu sắc về vấn đề này. Cho dù nàngnói không thì bậc đế vương nắm giữ hoàng quyền, đứng ở trên đỉnh cao nhất củanhân gian sẽ chịu nhượng bộ sao? Nàng rùng mình, tất cả những ngượng ngùng theođó mà tiêu tán.
“Thượng công công!” Nàng gọi.
Thượng Vô Câu phụng mệnh đưa nàng trở về Trường Môn bèn bướclên một bước, bình tĩnh thi lễ rồi hỏi: “Trần nương nương có gì dặn bảo?”
“Sư phụ của ta, à, Tiêu đại phu Tiêu Phương của Triêu Thiênmôn hiện đang ở đâu?” Nàng hỏi vẻ điềm nhiên.
“Tiêu tiên sinh phụng mệnh điều dưỡng thân thể cho công chúaDuyệt Trữ nên chắc giờ còn ở y quán”, Thượng Vô Câu hơi khom người đáp.
“Ừm” Trần A Kiều xoay người đi về hướng y quán.
“Khoan đã… Trần nương nương, Hoàng thượng dặn là đưa ngườiquay về cung Trường Môn.”
“Cái gì?” Nàng xoay người lại, “Bản cung muốn đi đâu cũng phảitheo ý kiến của công công sao?”
“Nô tài không dám”, Thượng Vô Câu bái lạy.
Trần A Kiều nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu rồi mới bảo, “Dẫnđường đi.”
“Dạ.”
“Lộng Triều, lấy giúp ta quyển sách kia.”
Người thiếu niên dạ một tiếng rồi đi tới thư phòng rút lấy mộtquyển sách gáy đóng bằng chỉ, khi xoay người thì bỗng sững lại, nhìn cô gái mặcbộ y phục màu xanh sẫm đang đứng yêu kiều ngoài cửa y quán. Gió heo may đầu thuêm dịu thổi áo khoác của nàng bay phơ phất, thân hình thon thả của nàng tạo nênmột cảm giác phiêu diêu đến kỳ lạ, tựa như một giây nữa thôi là nàng sẽ bay khỏichốn trần gian này.
“Lộng Triều”, nàng quay đầu lại, khuôn mặt vẫn hệt như trướcđây, như thể không hề có mấy tháng xa cách.
“Trần Nương Nương”, Tiêu Phương ngồi ở án thư, khẽ gật đầu.
“Càn rỡ, tại sao gặp Trần nương nương mà lại không chịu hànhlễ?” Thượng Vô Câu ở bên cất giọng lanh lảnh trách mắng.
“Bỏ qua đi.” Trần A Kiều ngồi xuống trước mặt hắn, “Nói đúngra thì Tiêu tiên sinh là sư phụ của ta, đâu có chuyện sư phụ hành lễ với đồ đệ.”
“Nương nương thân phận cao quý, Tiêu Phương chỉ là một kẻ thảodân nên không dám trèo cao, nói đến lễ thầy trò.” Tiêu Phương nói xong bèn đứngdậy thi lễ, “Thảo dân Tiêu Phương tham kiến nương nương.”
“… Đứng lên đi”, Trần A Kiều bất đắc dĩ bảo.
“Hôm nay Nhạn Nhi đến là muốn thăm sư phụ một chút”, nàng giữlễ nhưng trong lòng lại thoáng gợn buồn. Chỉ một câu nương nương thôi đã tạonên khoảng cách không thể san lấp được giữa nàng và Tiêu Phương. Rõ ràng lànàng đã không còn có thể thể hiện cảm xúc chân thật, ngây thơ nũng nịu, trêu chọc,trước mặt người sư phụ thân thiết nhất từ khi xuyên không tới nay nữa. Cũng bởivì vậy nên nàng cứ luôn không muốn tới gặp, đúng hơn là không dám tới gặp TiêuPhương. Chỉ vì khi gặp nhau thì tình cảm thầy trò chân thành tha thiết nhất giữahai người sẽ bị phá vỡ bởi thái độ lãnh đạm tuân thủ lễ nghi này. Từ nay về sauhắn là đại phu còn nàng là cung phi, hai người tựa như đứng ở hai bên bờ củacùng một con sông, có thể trông thấy mặt nhau rõ ràng nhưng lại không thể đến gầnnhau.
“Nương nương cứ gọi bẳng tên là được rồi, thảo dân thực sựkhông dám nhận cách xưng hô là sư phụ.”
“Sư phụ muốn gọi Nhạn Nhi như thế nào thì Nhạn Nhi không cóquyền can thiệp. Nhưng cũng tương tự, Nhạn Nhi muốn gọi sư phụ thế nào thì sưphụ cũng không quản được.”
“… Ừ.”
“Tình trạng công chúa Duyệt Trữ thế nào?”
“Tiểu công chúa từng phát bệnh một lần hồi đầu năm, sau đượcđiều dưỡng thì đã đỡ, cứ cẩn thận chắc chắn không có vấn đề.”
Tiêu Phương trả lời, cười ảm đạm.
Trần A Kiều kinh ngạc nhìn sư phụ, mấy tháng không gặp mà sưphụ đã gầy đi nhiều. Năm xưa lâm nạn, nàng gặp hắn ở căn nhà cỏ, cảm giác hắncó phong độ của thần tiên, tao nhã như trăng thanh gió thoảng, dù cực chẳng đãphải cho nàng bái sư nhưng vẫn chiếu cố nàng về mọi mặt. Nhiều năm sống cùngnhau, bây giờ vừa có tình cảm như một người thầy, vừa như một người anh. Vậy màtình cảm ngày hôm nay đã đến lúc phai nhạt. Tiêu Phương không giống Tang HoằngDương, Liễu Duệ, cũng không phải là Lưu Lăng để có thứ tình cảm giữa những ngườicùng xuyên không, thứ tình cảm mà dù có gió táp mưa sa cũng không thể nào laychuyển được, Hắn là sư phụ, dù có siêu phàm thoát tục nhưng vẫn ở trong phạm vithời đại này.
“Trần nương nương hôm nay trở về, kính xin giúp Tiêu Phương chuyểnlời tấu lên Hoàng thượng”, Tiêu Phương chắp tay hành lễ, nói: “Công chúa DuyệtTrữ đã không còn đáng ngại. Tiêu Phương là kẻ mây trời gió biển, thật sự khôngquen ở cung Vị Ương, kính xin được ra đi.”
“Được rồi.” Trần A Kiều đáp, nở nụ cười mà ngay cả Thượng VôCâu cũng có thể nhìn thấy rõ trong chiếc lúm đồng tiền của nàng ẩn chứa đauthương, “Đây là việc cuối cùng có thể làm giúp sư phụ, Nhạn Nhi tất nhiên sẽ cốgắng hết sức.”
“Mà…”, nàng nghi ngờ hỏi, “rốt cuộc thì Sở Phi Hiên có thùoán gì với Triêu Thiên môn?”
“Đó là hắn có oán thù cá nhân với ta”, Tiêu Phương đáp, rõràng tỏ vẻ không muốn nói nhiều, “Lần này làm liên lụy đến Trưởng công chúa PhiNguyệt là lỗi của ta.”
“Lăng Nhi chắc sẽ không oán trách sư phụ. Con tới y quán làcòn có một việc.” Nàng khẽ chớp mắt, nói: “Những ngày gần đây con thường bị mấtngủ nên muốn chế một ít Dưỡng Thần hương để an tâm dưỡng thần.”
“Những loại hương đó đều do nương nương ngày trước đích thânđiều chế, Tiêu Phương hoàn toàn không biết.”
“Không cần gấp lắm đâu, con nói tên thuốc, sư phụ hốt thuốcgiúp con là được.” Nàng vui vẻ nói.
“Năm phân Bạc hà trắng, sáu tiền Phòng phong, năm tiền Đỗhành, năm phân Khương hoạt tửu sao, một phân Tửu liên, hai phân Tửu cầm, một tiềnBạch phục linh, hai tiền nhân sâm, năm phân Cam thảo, một tiền Phá cố chỉ, mộttiền Cẩu kỷ tử.” Nàng đọc một mạch, không để ý vẻ mặt Tiêu Phương vừa thoángkinh ngạc.
“Trước hết cần đủ dùng cho một tháng”, nàng làm bộ suy nghĩrồi nói.
“Ừm, nương nương phối thuốc thế này đúng là rất chính xác”,Tiêu Phương trầm ngâm một hồi, “Nếu giảm Bạch bạc hà đi một phân, thêm vị Bán hạnữa thì công hiệu an thần càng cao.”
“Đa tạ sư phụ chỉ dạy.” Trần A Kiều cúi đầu, “Thế thì chếtheo cách sư phụ nói đi.”
“Ừ”, hắn gật đầu, xoay người lại bảo, “Lộng Triều, đi lấythuốc giao cho Trần nương nương.”
Một lúc lâu sau, Trần A Kiều buồn bã lên tiếng, “Sư phụ, NhạnNhi cáo lui.” Nàng ra khỏi y quán, thấy Lộng Triều đi từ đầu hành lang tới. Ngườithiếu niên giao thuốc, nghiêng đầu ngắm nhìn nàng một lúc rồi hỏi, “Tỷ không vềĐường Cổ Lạp Sơn nữa sao?”
“Đúng vậy, Đường Cổ Lạp Sơn…” Mặc dù lòng không vui nhưngnàng vẫn bị người thiếu niên chọc cười. Giờ phút này cậu ta vẫn còn có cách ứngxử vô cùng thuần khiết giống như năm xưa.
“A”, Lộng Triều cũng không để ý, hỏi tiếp luôn, “Thậtkhông?”
“Ừ.” Nàng gật đầu, nói: “Không trở về nữa.”
“Tại sao?”
Nàng dịu dàng, “Tại sao đệ không đi hỏi Tiêu ca ca của đệ?”
“Huynh ấy không nói.” Người thiếu niên đáp gọn.
“Trên cõi đời này có mấy người thực sự được vui vẻ chứ?” TrầnA Kiều bình thản đáp, căn dặn, “Sau này không có tỷ bên cạnh thì đệ phải quantâm hơn đến Tiêu ca ca. Người muốn uống trà thì gặp Tang Hoằng Dương mà lấy, muốndùng giấy bút thì cứ đến một cửa hiệu bất kỳ của Tức Lam Viên mà lấy. Nếu sư tổmuốn uống rượu thì tỷ đã giao phương pháp cất rượu cho Quách Giải rồi.”
“Biết rồi”, Lộng Triều trợn tròn mắt tỏ ý phiền phức nhưng rồilại không nỡ, hỏi: “Mạch Nhi và Tảo Tảo cũng không về nữa sao?”
“Bọn chúng cũng không về được”, A Kiều mỉm cười rồi quaysang ra lệnh cho Thượng Vô Câu: “Trở về thôi.”
Trần A Kiều vừa đi vừa nghĩ rằng có lẽ để cho bọn họ rời xacuộc tranh đấu này là đúng đắn. Họ là người trong võ lâm coi mạng sống như lônghồng, thì làm sao có thể dính vào cuộc tranh đấu chính trị xảo trá đầy phong babão táp này được chứ.
Nàng đi ngang qua điện Vân La, khi cung Trường Môn đã ởtrong tầm mắt thì bỗng chạm mặt với một cô gái mặc cung trang dẫn mấy thị nữtheo hầu. Nàng ta mặc một bộ váy hồng nhiều tầng là trang phục đẳng cấp mỹnhân, bế một đứa trẻ còn quấn tã lót, đôi mắt phượng hơi xếch vô cùng phong lưuquyến rũ, không hành lễ mà đứng thẳng người nói, “Thì ra đây là Trần nươngnương.”
Cô gái mắt phượng mày ngài, phong lưu quyến rũ không thể nàotả xiết vừa lên tiếng chính là mỹ nhân Vương Thấm Hinh của điện Phu Hương.
Trần A Kiều dĩ nhiên biết Vương Thấm Hinh xuất thân là dân nữđược Lưu Triệt đưa về trong một lần xuất cung đi săn, cũng là phi tử được y sủngái nhất thời gian gần đây, sinh hạ hoàng tử thứ ba Lưu Hoành. Nàng cười nhạt,Vương mỹ nhân này dù sao cũng xuất thân là con nhà nghèo khó nên còn ít đượcgiáo dục hơn cả Vệ Tử Phu, tính tình ngang ngược càn rỡ, nếu không phải ỷ vàoân vua ở trong cung Vị Ương thì e là không sống nổi một ngày, nhưng ân sủng củaHoàng thượng có thể kéo dài bao lâu chứ?
“Vương mỹ nhân tới cung Trường Môn của ta sao? Đã được Thánhthượng đồng ý chưa?”
Vương Thấm Hinh tái mặt, đánh mắt nhìn Thượng Vô Câu đang đứngphía sau A Kiều một cái. Từ khi Trần hoàng hậu bị bãi lui về cung Trường Mônthì cung Vị Ương có quy củ ngầm là phi tần không được đến gần cung Trường Môn.Cung Trường Môn nằm ở phía bắc cung Vị Ương, cũng được gọi là cung nhưng khôngthuộc phạm vi quản lý của cung Vị Ương. Nàng ta ỷ vào việc được Thánh thượng sủngái nên không hề kiêng kỵ, định tới xem vị phế hậu bí ẩn của cung Vị Ương thếnào, nhưng nếu để cho Hoàng thượng biết chắc chắn sẽ không ổn, đành lấy cớ, “Chẳngqua ta tới thăm điện Vân La thôi, tới Trường Môn làm gì chứ?”
“Thế à”, Trần A Kiều kéo dài giọng, “Vậy Vương mỹ nhân cứ từtừ xem đi.” Nàng nói xong đi thẳng qua vào cung Trường Môn.
“Chẳng phải Trần nương nương cũng không được Thánh thượng đồngý nhưng vẫn một mình xuất cung sao?”, phía sau, mặt mày Vương Thấm Hinh đã trắngbệch, vịn tay thị nữ cao giọng. Nàng không phải xuất thân từ cung nữ như Lý Chỉnên không được chứng kiến phong thái của Trần hoàng hậu năm xưa, thấy nàngkhông hề nể mặt phi tần được Hoàng thượng sủng ái thì thẹn quá hóa thành giận.
“Ồ, vậy sao?” Trần A Kiều mỉm cười quay đầu lại, nụ cười chợttắt, lạnh lùng, “Nếu ngươi không đến Trường Môn, sao lại biết ta từng xuấtcung?” Vương Thấm Hinh chưa kịp phản ứng thì nàng đã quay đầu đi thẳng.
“Nương nương”, Thượng Vô Câu ở trong cung đã rất nhiều nămnên không thể không tinh ý, qua ánh mắt chất chứa đầy suy tư của Hoàng thượng mấyngày nay thì hiểu được rằng Hoàng thượng vẫn còn rất quyến luyến đối với vịhoàng hậu cùng lớn lên từ nhỏ nhưng đã bị phế truất nhiều năm này. Đã như vậythì lúc này việc lấy lòng y đối với hắn chỉ trăm lợi mà không hề có một mối hại,nhưng hắn tự nhận sống lâu nhiều kinh nghiệm nhưng vẫn không thể hiểu được tácphong của vị chủ nhân cung Trường Môn.
“Vương mỹ nhân rất được Thánh thượng sủng ái, nương nương cầngì phải làm cô ta mất mặt như vậy?”
Trần A Kiều nhìn hắn một hồi rồi mới lên tiếng, “Đa tạ Thượngcông công đã quan tâm, dĩ nhiên ta biết suy nghĩ.”
Bên trong cung Trường Môn, đám người Lục Y đã được tha, quỳgối trước cửa cung khóc rưng rưng, thấy Trần A Kiều từ xa đi tới thì không ngừngcúi đầu bái lạy.
“Các ngươi lạy ta làm cái gì?” Trần A Kiều cảm thấy rất phiềnhà.
“Nương nương vì mấy người nô tài mà đi gặp Hoàng thượng cầuxin, cả đời nô tài khó quên ân đức này!” Thành Liệt nghẹn ngào nói, đám ngườicòn lại đều lên tiếng phụ họa.
“Các ngươi quên là do ta lén xuất cung mới làm các ngươi bịliên lụy rồi sao”, Trần A Kiều dở khóc dở cười.
“Chủ nhân không sai, nhất định là lỗi của nô tỳ”, Mạc Sầukhóc lạy.
Trần A Kiều bất đắc dĩ phất tay, “Các ngươi đứng lên hết cảđi.” Nàng biết tư tưởng thờ phụng chủ nhân đã như dấu ấn khắc sâu vào lòng nhữngngười này, một mình nàng không thể thay đổi được. Điều nàng có thể làm chỉ là cốgắng hết sức đối xử với bọn họ thật tử tế để bày tỏ tấm lòng. Nàng trở lại điệnBát Nhã thì Lưu Lăng đã ngồi ở trong đó, quay đầu lại trêu chọc: “Muội chỉ đườngcho cô bé quàng khăn đỏ đi gặp sói xám nhưng không lường trước được rằng vẫn cóthể trở về lành lặn thế này.”
Trần A Kiều nóng bừng mặt, thấy các nô tỳ đang mải dọn dẹpkhắp nơi không chú ý thì mới yên tâm bảo, “Các ngươi quỳ cũng lâu rồi, mau luixuống nghỉ ngơi đi.”
“Dạ!”, tất cả khom người lui ra.
“Muội chỉ biết nói tỷ, còn muội thì sao?” Trần A Kiều ngồixuống sát bên, trả đũa, “Nếu như nói Quách Giải là hoa hồng đỏ của muội, Ngũ Bịlà hoa hồng trắng của muội thì muội nguyện ý để trăng sáng chiếu đầu giường haylà vẫn giữ nốt chu sa trước ngực đây?” Khi còn trên đường từ Tức Mặc trở vềcung, nàng đã nhận ra Quách Giải có tình ý với Lưu Lăng và âm thầm tiếc thaycho Mai Ký Giang, một cô gái xinh đẹp khéo léo như vậy nhưng rốt cuộc để tấmchân tình trôi theo dòng nước.
“Tỷ nói lăng nhăng gì đấy?” Lưu Lăng nhảy dựng lên cù vàonách nàng cho đến khi nàng xin tha mới thôi, “Thiến Nhi thích Ngũ Bị.”
“Nhưng người hắn thích chính là muội”, Trần A Kiều khẳng định.
“Chuyện của muội cũng không quan trọng”, Lưu Lăng đảo mắt mộtvòng trên người nàng, nhìn chằm chằm vào đôi môi rồi nháy mắt, “Môi sưng phồnglên, hi hi, làm chuyện xấu phải không?”
Trần A Kiều quyệt tay lên miệng, nhăn nhó, “Thấy rõ như vậysao?”
Nếu thế thì vừa rồi sư phụ cũng đã nhận ra rồi. Nàng trầmtư, thuận miêng, “Phải rồi, tỷ vừa mới thương lượng với y về việc chế tạo thuốcnổ để tiếp tục ở lại cung Trường Môn.”
“Phụt…” Lưu Lăng đang uống trà phun một ngụm. “Tỷ điên rồià?” Nàng trợn tròn mắt, nghiêm giọng, “Một khi có thuốc nổ thì sẽ tiến đến thờiđại vũ khí nóng, không biết rồi y sẽ đánh tới đâu?”
“Tỷ đâu có nói là thực sự phải làm ra thứ ấy…” Trần A Kiềunhún vai, “Cũng không phải tỷ không hiểu đạo lý chim hết thì cất cung, thỏ chếtthì thịt chó săn nhưng chúng ta sầu não trong cung Trường Môn cũng quá lâu rồi…”
Thành Tức Mặc xảy ra biến cố vào năm Nguyên Sóc thứ sáu,nhưng nhờ hai nàng biết trước lịch sử mà kết quả đảo ngược. Tuy nhiên thảm cảnh“Nhất tướng công thành vạn cốt khô” vẫn làm cho các nàng nản lòng thoái chí, vìthế nên mới cố gắng an phận thủ thường, nghỉ ngơi dưỡng sức trong khoảng thờigian đầu quay đầu về Trường Môn.
Sở Trang vương không dự triều chính ba năm, không hề có hànhđộng gì chính là vì như vậy. Chim hạc không bay thì thôi, nếu đã bay sẽ lên đếntận trời. Tuy không gáy nhưng nếu gáy sẽ khiến cho người ta kinh hãi.
“Đúng rồi”, Lưu Lăng chớp mắt, “Ngũ Bị nói rằng, nghĩa mẫuvà nghĩa đệ của tỷ đều trở về kinh rồi.”
“Thật không?” Rốt cục cũng nghe được một tin vui làm Trần AKiều tươi tỉnh hẳn.
“Nhưng muội vẫn cảm thấy không an lòng”, Lưu Lăng nhắm mắt,trầm ngâm, “Giờ nếu tỷ dẫn Mạch Nhi về Trường Môn”, nàng chỉ về hướng điện TiêuPhòng, “Vệ Tử Phu không thể nào không kiêng dè, cô ta mà ngầm hành động gì đóthì cũng khó có thể phòng bị.”
“Nếu muốn người không biết thì mình đừng làm.” Trần A Kiều lạikhông hề để ý, “Lúc này cô ta như chim phải tên thấy cành cong cũng sợ, che giấuhành tung còn không kịp, tạm thời không dám tìm tỷ gây phiền phức đâu.”
“Sóng gió phế hậu năm đó, theo tỷ đoán”, Trần A Kiều nhìnsang Lưu Lăng. “Là do Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng và Vệ Tử Phu bắt tay nhau sắpđặt, lại vừa đúng phù hợp với tâm tư của Hoàng thượng.” Hiện giờ Lưu Lăng đã đổihẳn sang chiến tuyến khác, cộng thêm Lưu Triệt cũng mơ hồ thay đổi thái độ nênkhiến Vệ Tử Phu cảm thấy bất an, lúc này sẽ cực kỳ thận trọng trong cả lời nóilẫn việc làm. Dù sao nàng ta đã ở địa vị cao, cũng không muốn để chuyện quá khứchôn vùi tất cả.
“Cho nên, hiện giờ điều Vệ Tử Phu muốn làm tuyệt đối khôngphải là tấn công mà là phòng thủ. Cô ta sẽ nghĩ mọi biện pháp để xóa đi những dấuvết của sự kiện năm Nguyên Quang thứ năm.”
Lưu Lăng là người trong cuộc, tuy không rõ lắm nội tình lúcđầu, nhưng nàng vừa nghe qua là đã hiểu, bèn hất cằm, “Cho dù là cô ta hiểu đượcnhư thế thì cũng không chịu ngồi yên chờ chết, đến khi làm chuyện xóa dấu vết,nhất định sẽ lưu lại dấu vết mới.”
Trần A Kiều cười lảng, thầm thở dài trong bụng. Hiện giờ đứngở vị trí khách quan để tỉnh táo xem xét, nàng cũng không cho lựa chọn năm đó củaVệ Tử Phu là sai lầm. Khi xưa lúc còn là hoàng hậu, A Kiều cũng chưa từng đối xửtốt với Vệ Tử Phu. Người kia được thế nhân truyền xướng là cô gái “Sinh nữkhông giận, sinh nam không mừng”, có thể yên ổn làm hoàng hậu của Lưu Triệt tạicung Vị Ương ba mươi tám năm, nếu không có lấy một chút tâm cơ thì mới là kỳ lạ.Hậu cung từ xưa vẫn như chiến trường mà ngôi vị hoàng hậu chính là vùng giaotranh của các phi tần. Chiến trường không phải là nơi để nói nhân nghĩa đạo đức,chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, chỉ khác là ở đây không có khói lửa chiếntranh và vị trọng tài cuối cùng chính là Hoàng đế. Cho dù nói năm xưa Vệ Tử Phungấm ngầm bắt tay với Lưu Lăng để đánh đổ Trần A Kiều khỏi ngôi vị hoàng hậu làhợp với tâm tư Lưu Triệt, nhưng Lưu Triệt dù sao vẫn có chút kiêng kỵ đối vớiviệc người trong cung đùa giỡn với quyền lực.
Khó đoán nhất chính là lòng dạ đế vương. Trần A Kiều trầm tưmột hồi rồi dứt khoát gạt đi. Nếu như không vì bất đắc dĩ phải đứng ở vị tríkhó khăn này, nàng không hề muốn làm kẻ địch với Vệ Tử Phu. Nhìn từ góc độ khácthì lúc này thật sự là một thời kỳ vĩ đại, ca cơ có thể làm hoàng hậu, chăn ngựacó thể làm tướng quân, thế nhưng vì những nguyên nhân bất đắc dĩ vẫn phải phá hủycâu chuyện thần thoại này thôi.
“Sau khi ta đến cung Cam Tuyền thì Triệt Nhi rất lãnh đạm vớita, cho nên ta rất buồn khổ. Sở Phục nói nếu làm một cuộc hành lễ cúng bái thìcó lẽ sẽ thay đổi được tình hình.” Điều này là trước kia A Kiều nói cho NhạnThanh. Trong ký ức của nàng, nữ vu sư Sở Phục đóng vai trò hết sức quan trọngtrong việc A Kiều bị phế vào năm thứ năm Nguyên Quang là một người có gương mặttròn trịa và đôi mắt u buồn.
“Hoàng hậu nương nương, cúng bái hành lễ trong cung là việcbất kính. Huống chi, đây là một cuộc cúng bái hành lễ mà không ai có thể nói rõhậu quả.” Cuối cùng đọng lại là tiếng thở dài của Sở Phục.
Năm Nguyên Quang thứ năm, Sở Phục bị xử chém ngang hông.
Năm Nguyên Quang thứ năm, Trần A Kiều bị bãi lui về Trường Môn,sau đó lại bị đuổi giết.
Năm Nguyên Quang thứ năm, Hàn Nhạn Thanh xuyên không tới triềuTây Hán.
Cũng vào năm đó, A Kiều qua sông đốt thuyền nhưng lại chuốclấy cơn thịnh nộ của Lưu Triệt, cuộc cúng bái hành lễ đó coi như bị chôn vùitrong cát bụi lịch sử.
“Lăng Nhi”, A Kiều hơi chần chừ, “Muội còn nhớ chuyện của SởPhục không?”
Lưu Lăng lắc đầu, “Tỷ biết muội đã bị mất ký ức mà. Chẳngqua”, nàng suy nghĩ một lát, “Người năm đó đi theo muội đến kinh thành là Lôi Bị.Muội đã từng nghe nói, dường như Sở Phục có liên quan đến cả muội và Vệ TửPhu.”
“Như vậy”, Trần A Kiều nheo mắt, “Phải có chuyện gì đó mớikhiến cho một nữ vu sư một lòng chuyên tâm đạo thuật biết rõ rằng phải chết màvẫn muốn mưu hại một vị hoàng hậu chứ?”
Việc xuyên không của bốn người bọn họ rốt cuộc là do lực lượngnào? Thời kỳ đầu triều Hán cực kỳ sợ hãi thuật Vu cổ, dù là ngang ngược như TrầnA Kiều cũng không có dũng khí nếm thử. Cuộc cúng bái hành lễ năm đó cuối cùng lạibiến thành Vu cổ. Trên thực tế, biến cố vào năm Nguyên Quang thứ năm kia là vếtsẹo mà Trần A Kiều, Lưu Lăng cho tới Vệ Tử Phu đều không muốn chạm vào. Một ngườicon gái vốn không phải có thiên tính thích đùa bỡn quyền thế. Cả ba người congái sau biến cố kia đều đã dần trưởng thành.
Vậy còn Lưu Triệt? Người đàn ông mà ba người con gái cùngyêu năm đó bàng quang quan sát tất cả mọi chuyện, chẳng biết có giống như coidiễn trò hay không? Xét theo một khía cạnh nhất định, chẳng phải vị đế vương đầytâm cơ đó đã hiểu rõ các nàng như lòng bàn tay?