Để quản giáo cục bướng bỉnh trong nhà, Lục Lẫm phải nói đã hao hết tâm tư, trong kinh phàm là tiên sinh nào có chút danh tiếng Lục hầu gia đều đã đích thân gõ cửa bái phỏng, không từ thủ đoạn mời người ta về phủ dạy cho cháu mình, nhưng Lục Tử Diên tuyệt đối không phải là người mặc người khác an bài sắp đặt, tới một người đuổi một người, tới hai người đánh đuổi cả đôi.
Lâu dần, danh tiếng tiểu thiếu gia phủ Trấn Viễn hầu lan nhanh như gió, cũng từ đó, Lục Lẫm muốn mời tiên sinh về phủ khó càng thêm khó, rơi vào đường cùng, Lục Lẫm chỉ còn cách rút ra chút ít thời gian rảnh, đích thân dạy dỗ đứa cháu nghịch ngợm của mình.
Ngặt nỗi Lục Lẫm công vụ bề bộn, thời gian rảnh gần như chẳng được bao nhiêu, vì vậy đứa bé kia cũng không khác gì nuôi thả.
Mà như vậy lại càng đúng với ý nguyện của Lục Tử Diên.
Lục Tử Diên không phải là một hài đồng ba tuổi thật sự, linh hồn cu cậu đến từ ngàn năm sau, ở thời đại đó, để giải thích cho vấn đề này người ta gọi nôm na là xuyên việt, loại tình huống của Lục Tử Diên gọi là thai xuyên.
Lục Tử Diên vừa chào đời thì mẫu thân đã mất vì khó sinh, thời đại này điều kiện chữa bệnh rất kém, phụ nữ một khi sinh con như bước nửa bước vào quỷ môn quan, mẫu thân của thân thể Lục Tử Diên không thể thu lại nửa bước ấy, khi đó Lục Tử Diên còn ngủ say chưa tỉnh, đợi khi tỉnh thì người đã được chôn sâu dưới ba tấc đất mất rồi.
Lục Tử Diên thậm chí không biết người phụ nữ cho mình sinh mạng thứ hai kia rốt cuộc là có dáng vẻ gì, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được rằng, người nọ có giọng nói rất ôn nhu, rất êm tai.
Về phần cha mình là ai, Lục Tử Diên không biết, cũng không muốn biết. Một gã đàn ông để mặc vợ mình một thân một mình sinh con ở thôn làng vắng vẻ thì có thể là dạng tốt lành gì được.
Về sau Lục Lẫm tìm được hắn, đón hắn về hầu phủ, khi đó lão hầu gia vừa tạ thế, Lục Lẫm vừa kế thừa tước vị. Thuở ấy Lục Lẫm chỉ là một thiếu niên tuổi đời còn quá trẻ, đột nhiên rơi vào cảnh cửa nhà suy tàn, tứ cố vô thân, họ hàng tông thân không khác gì bầy đĩa đói, hầu phủ gần bị như họ hút khô, khoảng thời gian ấy cuộc sống của hai cậu cháu bọn họ không phải chỉ dùng hai chữ “gian nan” là đủ để hình dung hết được.
Lục Lẫm ôm đứa bé mới sinh hai tháng ngồi trong trung đường của hầu phủ, mặt lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng: “Những gì hôm nay chịu đựng, ngày sau tất hoàn lại gấp trăm lần.”
Hài nhi trong lòng như chú mèo con chưa dứt sữa, lặng lẽ giơ bàn tay nhỏ bé của mình bắt lấy ngón áp út của thiếu niên trẻ, dùng hết sức bình sinh giữ ngón tay y thật chặt, hài nhi có một đôi mắt trong suốt như bảo thạch lưu ly, xinh đẹp thuần túy, lại yếu đuối mong manh cực độ, ngỡ như chỉ cần dùng một chút sức lực thôi là hài nhi xinh đẹp ấy sẽ ngừng thở ngay lập tức.
Thì ra trên cõi đời này có một vật nhỏ đang nương tựa vào mình để sống, nhận thức ấy làm cho trái tim đã đóng băng của Lục Lẫm nứt ra một khe nhỏ.
Y đem hết toàn bộ ôn nhu mình có được đời này trao hết cho hài nhi trong lòng, chậm rãi nói với đứa bé đó rằng: “Cữu cữu sẽ không để cho con phải chịu bất kỳ ủy khuất nào, một chút cũng không.”
Lục Tử Diên nghe được lời cam đoan mới hoàn toàn an tâm, hắn nghe người ta nói mẫu thân mình là dưỡng nữ của lão hầu gia, không có quan hệ máu mủ gì với người cậu này, một đứa trẻ mới sinh như hắn không có năng lực tự vệ, hắn rất sợ Lục Lẫm bỏ rơi mình.
Đời trước Lục Tử Diên là học sinh ban khoa học tự nhiên, mấy vấn đề về lịch sử đương nhiên không khá mấy, song vẫn có chút ấn tượng với triều đại này.
Hắn nhớ vương triều Đại Khâu tồn tại chỉ vẻn vẹn nửa thế kỷ, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã để lại cho hậu thế vô số những truyền kỳ, trong đó nổi danh nhất là các danh sĩ với những áng thi thơ thiên cổ, các tướng lĩnh nghìn năm vẫn còn truyền tụng, những mặt hàng thủ công mỹ nghệ vô cùng tinh xảo. Ngoài ra, còn có truyền kỳ về một đế vương điên.
Hoàn Nguyên đế, vị quân chủ gây nhiều tranh cãi nhất trong lịch sử. Với triều đại này, nhiều người ở hậu thế cho rằng Hoàn Nguyên đế mắc bệnh tâm thần, thật giả không thể bình phán, Lục Tử Diên chỉ biết mình phải tránh xa triều đình, dẫn cữu cữu mình cùng bỏ trốn, tránh bị trận tai họa hai mươi năm sau vạ lây.
Lục Tử Diên dù đời trước hay đời này đều chỉ là một người bình thường, hắn không biết nguyên lý chế tạo xà phòng thơm hay phối phương của công nghệ hiện đại gì đó như trong mấy tiểu thuyết mạng hay viết, hắn không có khả năng cứu được nhiều người.
Lục Lẫm không biết tâm tư rối bời của cháu mình, lật xem chữ hôm nay Lục Tử Diên luyện viết, tuy trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi hàng chữ “Lục Lẫm” kia đập vào mắt, y vẫn có một loại xúc động muốn đâm mù hai mắt mình luôn cho rồi.
Lục Tử Diên lén quan sát Lục Lẫm, thấy biểu tình như nuốt phải ruồi của y, thỏ thẻ hỏi: “Cữu cữu giận rồi sao?”
Lục Lẫm bóp trán, một lúc lâu sau, lắc đầu nói: “Cữu cữu đang nghĩ, vẫn nên tìm cho con một tiên sinh dạy học, bằng không, với chữ viết này của con… e là cả đời cũng không có khả năng tiến bộ lên được.”
“Có mời tiên sinh về cũng không có tác dụng gì đâu.” Viết chữ bằng bút lông thật sự là rất khó.
Lục Lẫm xoa xoa gương mặt mềm mại nhiều thịt của bảo bối trong lòng, nói: “Nếu vậy thì là do tiên sinh dạy không tốt.”
Lục Tử Diên cảm thấy cậu mình quả là người mạnh miệng, cho dù mời được tiên sinh giỏi nhất thời nay đến cũng không cứu vớt nổi bộ móng tàn phế của mình nữa là.
Nhưng lần này Lục Lẫm không phải mạnh miệng cho có, y ôm cháu trai cùng ngồi trên ghế thái sư, lật tới lật lui mớ chữ như gà bới trên bàn, sau đó dứt khoát xem như không thấy cái đống đâm vào mắt ấy, trầm ngâm lên tiếng: “Nếu cữu cữu nhớ không lầm, hôm trước tới tướng phủ đón con, ấn tượng của Diệp lão thái gia với con khá tốt.”
“Gia gia của A Cẩm?” Lục Tử Diên nhíu mày: “Thật ra ngài ấy vì A Cẩm cả thôi, miễn cưỡng cũng có thể xem như là khá ôn hòa.”
Diệp lão thái gia, Hoằng Văn tiên sinh trong miệng thế nhân, đại nho đương thời, Lục Tử Diên từng có dịp xem được di tác của ông lưu trữ trong bảo tàng. Đích thật là tiên sinh giỏi nhất thời đại này, chẳng qua sau khi tiếp xúc một thời gian hắn phát hiện ra một chuyện, lão gia tử vậy mà lại là một kẻ tôn khống, đối mặt với cháu ngoan trong nhà thì ấm áp như gió xuân, còn với người ngoài thì chẳng khác chi gió thu lãnh khốc quét qua lá rụng.
Lục Tử Diên ôm tay Lục Lẫm, gần như khóc rống: “Cữu cữu, con không muốn học với ổng đâu, không muốn!!”
“Lý do?”
“Lão gia tử rất nghiêm khắc, chỉ nói chuyện với ổng thôi mà con đã phát hoảng rồi.”
Lục Lẫm bật cười: “Tiểu quỷ bướng bỉnh con cũng có ngày biết sợ người khác cơ à, con không muốn học, lão nhân gia người ta chưa chắc đã bằng lòng chịu dạy, cữu cữu viết bái thiếp trước, hôm khác sẽ dẫn con đăng môn bái phỏng, xem xem lão tiên sinh có muốn nhận con không, nếu bằng lòng nhận, con theo lão tiên sinh học tập một thời gian, còn nếu không bằng lòng…”
“Không bằng lòng thì không tìm tiên sinh nữa?” Lục Tử Diên cõi lòng đầy chờ mong.
Lục Lẫm không chút lưu tình đánh nát ảo tưởng của hắn: “Nếu ngài không bằng lòng, chúng ta lại tìm người khác, tộc nhà họ Diệp mà thiếu tiên sinh dạy học sao? Nếu vị nào trong Diệp Thị bằng lòng làm tiên sinh cho nhà ta, chỉ cần dạy con mấy ngày thôi, đảm bảo bỏ xa mấy vị tiên sinh trong kinh dạy con một năm.”
Lục Tử Duyên lúc này đã nhận ra, đây mới chính là chủ ý của cậu mình.
Diệp lão gia tử thối ẩn nhiều năm nào dễ dàng xuất sơn như vậy, vừa hay đường bá Diệp gia kia của A Cẩm đang làm khách trong phủ, người này ở trong tộc cũng có chút phân lượng. Diệp gia nếu cự tuyệt thỉnh cầu của Lục Lẫm, để tránh tổn thương tình cảm hai nhà, chắc chắn sẽ tiến cử Diệp Minh Khôn, kể từ đó, nước chảy thành sông.
Lục Tử Diên nghĩ mà buồn bực, cữu cữu mình vì muốn tìm tiên sinh cho mình đã tính kế luôn tới nhà họ Diệp, trong khi hắn đã nhận định A Cẩm là bằng hữu của mình.
Lục Lẫm hôn nhẹ lên môi đứa bé trong lòng một cái: “Dùng vãn thiện thôi.”
Lục Tử Diên hừ nhỏ một tiếng, bày ra vẻ mặt phớt lờ, sau đó lại nghe thấy thanh âm ôn hòa đầy dụ dỗ của Lục hầu gia: “Tối nay có món Hà Diệp Kê mà bảo bối thích nhất, nếu bảo bối không muốn, cữu cữu ăn một mình vậy.”
Lục Tử Diên vẫn không đếm xỉa tới, Lục Lẫm cong lên khóe môi, trực tiếp khiêng người lên vai, sải bước tới thiện sảnh.
“Lục Lẫm, thả ta xuống, Lục Lẫm!! Ta muốn báo mộng cho mẫu thân, nói cho người biết ngươi ăn hiếp ta.”
Lục Lẫm cười hỏi: “Diên nhi biết mẫu thân mình có dáng vẻ gì sao? Cẩn thận báo nhầm người thì phiền lắm.”
“…”
Đang lúc Trấn Viễn Hầu phủ gà bay chó sủa, tướng phủ ngược lại vô cùng an ổn hài hòa.
Qua thêm mấy ngày, khí trời hoàn toàn chuyển lạnh, dưới tán hòe già trong Phúc Ninh Viện, lá khô đã trải lên mặt đất một lớp sắc vàng, Diệp Trọng Cẩm đứng dưới tàng cây, cầm một cây chổi nhỏ quét qua quét lại, trong lòng tràn ngập cảm xúc thương thu.
An ma ma vừa vào viện thấy ngay cảnh ấy, không có thời gian thở dốc, vội vàng đoạt chổi lại, miệng la oai oái: “Tiểu tổ tông của ma ma ơi, việc nặng nhọc như thế này sao lại rơi xuống tay con rồi, nha hoàn ma ma trong viện gãy tay gãy chân hết rồi sao, ma ma phải xem thử xem có phải bọn họ thân kiều thể quý hay không mà không cầm nổi một cây chổi thế này.”
Diệp Trọng Cẩm cười lành: “Ma ma, do A Cẩm cảm thấy chơi cái này vui vui, cho nên không cho bọn họ nhúng tay thôi.”
An ma ma hết cách với y, không thể làm gì khác hơn là trả lại chổi, Diệp Trọng Cẩm mới quét được một ít lá thì một bóng trắng từ đâu quét qua, kéo theo mớ lá rụng và bụi bặm bay tung tóe, miệng Diệp Trọng Cẩm không may mắn tránh được kiếp nạn, hứng phải một mớ bụi đất, mặt mũi càng không cần phải nói, kẻ thủ ác kia vậy mà còn an nhiên nằm xuống cạnh chân y, ngoẹo đầu nhìn y bán manh.
Sầu não thương xuân bi thu gì đó thoáng chốc bay sạch.
“Đại Miêu!!”
Trong sân, một đứa bé xinh đẹp cầm chổi đuổi theo một con hổ trắng chạy quanh mấy vòng.
Hai chân cuối cùng chẳng thể đọ được với bốn chân, Diệp Trọng Cẩm thở dốc, chợt đụng phải một vòm ngực rắn chắc, thân thể được ôm vào cái ôm ấm áp, mùi vị quen thuộc ập vào trong mũi, là hương mực nhàn nhạt trên người ca ca mình, Diệp Trọng Cẩm trực tiếp dựa luôn vào ngực Diệp Trọng Huy thở dốc.
Hơi thở của đứa bé vương theo hương thuốc, hiện tại dù chật vật ra như vậy vẫn không giấu được quý khí sâu tận trong xương. Diệp Trọng Huy cười khẽ một tiếng, hỏi: “A Cẩm đang chơi trò gì nữa vậy?”
Diệp Trọng Cẩm nghiến răng nghiến lợi nói: “Thanh, lý, môn, hộ.”
Diệp Trọng Huy liếc nhìn tiểu bạch hổ đang chầm chậm dạo bước, con thú kia tuyệt nhiên không có một chút lo sợ nào, ý cười trên môi Diệp Trọng Huy càng sâu: “Thanh lý môn hộ? A Cẩm đang tự thanh lý mình ấy hả?”
Diệp Trọng Cẩm nghẹt thở, tức giận quăng cây chổi xuống đất, không nói một câu.
Diệp Trọng Huy không chê y bẩn, nắm tay y dắt vào phòng, nha hoàn đã chuẩn bị sẵn nước nóng và khăn lau, Diệp Trọng Huy nhận khăn, ngâm vào chậu nước ấm, vắt khô tám phần nước rồi cầm khăn lau mồ hôi trên trán Diệp Trọng Cẩm: “Ca ca có chuyện muốn nói với A Cẩm.”
Diệp Trọng Cẩm ngờ vực nhìn hắn.
“Hội săn bắn mùa thu năm nay hủy bỏ. Phương xa truyền tin, Lịch Huyện gặp phải nạn úng mấy mươi năm ập đến một lần, lũ lụt hủy đi trăm mẫu ruộng tốt, hoa màu mất trắng, hiện có rất nhiều nạn dân đang kéo đến kinh thành, cứu trợ thiên tai là chuyện cấp thiết, lúc này nếu mở hội săn tìm vui sẽ kích thích lòng dân phẫn nộ.”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu: “A Cẩm biết rồi.”
“A Cẩm không thất vọng?”
Diệp Trọng Cẩm kinh ngạc ngơ ra một đỗi, đáp: “Chuyện này có gì hay mà thất vọng, lễ hội săn bắn mùa thu năm nào cũng tổ chức, năm nay không có thì sang năm lại có, hơn nữa, đợi tới sang năm, Đại Miêu càng to khỏe, A Cẩm có thể cưỡi nó đi săn thú, mãnh thú trong rừng thấy A Cẩm đều phải nhượng bộ bỏ chạy, uy phong cỡ nào.”
Diệp Trọng Huy nói: “A Cẩm mới rồi còn đuổi đánh nó khắp sân.”
“Tiểu gia hỏa này quá bướng bỉnh, không dạy dỗ nó không được. Tính nết y như cái tên Lục Tử Diên kia, cữu cữu hắn không nỡ quản giáo, đệ không quản được, nhưng Đại Miêu thì không thể học xấu như hắn.” Nói xong hốt hoảng che miệng mình lại, khẩn trương thốt lên: “Không xong rồi!”
Diệp Trọng Huy ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Không nên nhắc, cái người đó, vừa nhắc, mười lần là có tám lần gặp đó.”
Diệp Trọng Huy chưa kịp nói gì đã nghe tiếng Hạ Hà chạy vào viện vừa cười vừa thông báo: “Tiểu chủ tử, đại thiếu gia, Lục gia tiểu công tử đến, nói là đến giải buồn cho tiểu chủ tử.”
Diệp Trọng Huy: “…”
Diệp Trọng Cẩm hận không thể che luôn tai mình lại, làm bộ như mình chưa nghe thấy gì hết, thằng ôn con họ Lục kia qua đây không giành ăn cũng giành đồ chơi, vừa mắt cái gì là nhét túi đem về cái đó, y muốn cầm chổi đuổi người!!!