Trong Phúc Ninh Viện, Cố Sâm đứng tựa vào gốc hòe già, còn Diệp Trọng Cẩm ôm hộp bánh ngọt ngồi ở ghế đá kế bên, cái miệng nhỏ hoạt động không ngừng nghỉ. Ánh mặt trời len qua kẽ lá rơi xuống tán hòe, đáp lên gương mặt trắng nõn gần như không tỳ vết của y, khiến cho gương mặt như được khắc ra ấy càng nổi bật.
Có một khắc, Cố Sâm nhìn đến thất thần.
Đời trước A Ly cũng rất ham ăn, nhưng số người biết được chuyện này cực kỳ ít ỏi.
Trên đời này, có người yêu tiền tài, có người thì háo sắc, có người lại hâm mộ quyền thế, đương nhiên cũng không thiếu những người yêu thích ăn uống. Chỉ vì thân giữa cấm cung, một chút sở thích vặt vãnh cũng có thể trở thành nhược điểm trí mạng, mà thức ăn mỗi ngày là thứ có thể làm ra rất nhiều chuyện, hơn nữa còn rất khó đề phòng.
Trên đời làm gì có ai thích chết một cách bất minh bất bạch, Tống Ly càng không, cho nên thời thời khắc khắc y phải khắc chế tham vọng ăn uống của mình, khắc chế đến tận cùng, cuối cùng lại biến nó thành một loại chấp niệm mãnh liệt.
Cố Sâm vươn tay tới, đầu ngón tay thon dài xẹt qua khóe môi Diệp Trọng Cẩm, quẹt ít vụn bánh dính trên môi y, trước đôi mắt mở lớn của y, bình thản ngậm ngón tay đó vào miệng, híp mắt cười khen: “Ngọt.”
Mặt Diệp Trọng Cẩm thoắt cái đỏ bừng, ôm hộp bánh xoay người sang hướng khác, không muốn để ý cái tên lưu manh xấu xa kia nữa. Cố Sâm nhìn tấm lưng y, cười hỏi: “Bánh thỏ ngọc này A Cẩm có thích không?”
Diệp Trọng Cẩm cúi đầu nhìn miếng bánh trên tay mình, tròn vo một cục, nhìn sao cũng chẳng thể nào ra hình con thỏ, buột miệng nói: “Cũng được, nhưng vì sao lại gọi nó là thỏ ngọc?”
Bởi vì Diệp Trọng Cẩm tuổi thỏ[1], người nhà y không ăn thịt thỏ, đôi khi săn thú mà gặp phải con thỏ nào bị thương cũng đều mang đi phóng sinh, vì vậy vừa nghe đến hai chữ “thỏ ngọc”, y mới vuột miệng hỏi lại.
[1] Trong thập nhị chi, chi thứ tư (Mão) bên mình gọi là năm mèo, bên Trung là năm thỏ, hai từ này khác nhau về dấu nhưng âm giống nhau, thỏ (măo) và miêu (máo) đều là Mao, hồi ở mấy chương đầu mình theo thói quen hiểu theo 12 con giáp của bên mình nên nói A Cẩm cầm tinh con mèo, tới đây thì sửa lại rồi =w=
Cố Sâm cong môi, vói tay vào hộp bánh trong lòng Diệp Trọng Cẩm, cầm lấy một cái, không ăn mà đưa lên mũi ngửi, dịu dàng nói: “Tên này do cô đặt, A Cẩm không cảm thấy bánh này trắng như bông tuyết, vừa mềm vừa xốp, giống hệt như nắm đấm của A Cẩm sao?”
Diệp Trọng Cẩm ngây người, biết người này lại muốn trêu ghẹo mình nữa rồi, y hừ nhỏ một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu ăn bánh. Thế mà mới đưa tới miệng lại không kiềm được liếc mắt nhìn xuống nắm tay nhỏ của mình, sau đó lại lia mắt qua cục bánh tròn vo trên tay cân nhắc, quả thật cũng có hơi giông giống.
Cố Sâm nhìn dáng vẻ nghiền ngẫm cẩn thận đánh giá của y mà thầm buồn cười, bước tới nắm lấy tay y rồi làm bộ như muốn nhét tay y vào miệng mình, nói: “Cô cũng muốn nếm thử.”
Diệp Trọng Cẩm căng thẳng nhìn hắn, y sợ người này nổi điên lên sẽ cắn mình thật, cả người thoáng chốc cứng đờ, Cố Sâm nắm bàn tay mềm nhỏ tròn vo của y thì chẳng lòng dạ nào nỡ hạ miệng, đành đặt tay y lên môi mình, hôn một cái, khen: “Đủ mềm đủ ngọt, quả nhiên rất ngon.”
Trái tim yếu ớt của Diệp Trọng Cẩm nhảy bang bang trong lồng ngực, nhảy tới tâm phiền ý loạn, không biết phải làm sao.
Cố Sâm nếm đủ thơm ngọt rồi cũng không làm quá, thả tay y ra, tiếp tục nhìn y ăn bánh ngọt. Đến khi hộp bánh dần thấy đáy, hắn bỗng nói: “Nhóc con họ Lục kia gần đây có vẻ ít đến.”
Diệp Trọng Cẩm liếc hắn: “Chuyện trong viện của ta không phải ngài nắm rõ trong lòng bàn tay rồi sao, hỏi ta làm gì nữa.”
Cố Sâm nói: “Từ đầu tới cuối cô chỉ nghe chuyện liên quan đến A Cẩm, còn người khác chuyện khác, cô không quan tâm, huống chi A Cẩm không thích cô làm vậy, cô đã lệnh bọn họ rút về rồi, sau này không ai thám thính chuyện riêng của A Cẩm nữa đâu.”
Mấy chuyện thế này Cố Sâm sẽ không gạt y, Diệp Trọng Cẩm miễn cưỡng hài lòng, giải thích: “Tử Diên gần đây thay răng, cữu cữu Tử Diên sợ hắn sang đây ăn vụng bánh ngọt nên nhốt luôn trong nhà rồi.”
Cố Sâm gật đầu, Diệp Trọng Cẩm lại hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện của Tử Diên?”
Cố Sâm cười đáp: “Cô chỉ nghĩ, đứa bé kia cùng tuổi với A Cẩm, thật khéo.”
Diệp Trọng Cẩm không hiểu hắn muốn gì: “Cùng tuổi thì có gì kỳ lạ, ngài và ca ca ta cũng cùng tuổi đó thôi, tiếc là không sinh cùng ngày cùng tháng, đó mới gọi là thật khéo.”
Cố Sâm cười nói: “Đúng đúng, A Cẩm nói gì cũng đúng.”
Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, Cố Sâm vì sao cứ tránh tránh né né, Lục Tử Diên có gì không ổn sao? Chữ “khéo” này của hắn, thật ra là có ý gì?
Trong thư phòng, tia nắng ban trưa rót vào cánh cửa sổ gỗ lê đang rộng mở, rơi xuống chậu quân tử lan vừa mới ra hoa.
Diệp Nham Bách ngồi bên bàn nhấp một ngụm trà thơm, nhàn nhạt nói: “Đao phổ và thực phổ này được tìm thấy trong phòng ngươi, ngươi có gì muốn nói?”
Trên bàn dài đặt hai quyển sách đã cũ, trang giấy thậm chí đã ố vàng, trên bìa một quyển đề “Tinh Nguyệt Tam Thập Lục Thức”, quyển còn lại là “Diêu Thị Đao Phổ”.
Diêu Trân thẳng lưng quỳ gối dưới nền, đôi mày nhíu chặt, đáp: “Đại nhân, hai quyển sách này là của thảo dân không sai, nhưng sách này là do ân nhân của thảo dân tặng, không trộm không cướp, dám hỏi sai ở chỗ nào?”
Diệp Nham Bách cười lạnh một tiếng: “Ân nhân?” Ông đặt chén trà xuống bàn, hỏi: “Vậy ngươi có biết ân nhân ngươi vừa nói là ai không?”
Gương mặt Diêu Trân hoang mang mờ mịt.
Diệp Tam đứng cạnh mặt không biểu cảm tiếp lời: “Chủ nhân của hai quyển sách này tên Diêu Nhất Đao, từng là thần trù nổi danh thiên hạ, cũng là tâm phúc của hoàng đế tiền triều, năm tiền triều diệt vong, Diêu Nhất Đao bỏ trốn khỏi cung, đồng thời mang theo một dư nghiệt của hoàng thất tiền triều.”
Toàn thân Diêu Trân chấn động, vội vã dập đầu: “Đại nhân minh giám, tiểu nhân chỉ biết ân nhân họ Diêu, không hề biết thân phận ông ấy…”
Diệp Nham Bách giơ tay ngăn Diêu Trân lại: “Ngươi chỉ cần nói cho bản tướng biết, hai quyển sách này từ đâu mà có.”
Diêu Trân kể lại: “Bảy năm trước, mẫu thân tiểu nhân bệnh nặng, để chữa bệnh cho mẫu thân, tiểu nhân phải đến ngọn Long Chỉ Sơn ở ngoại thành hái dược, tình cờ gặp được một ông lão, ông ấy… hơn nửa gương mặt đều là sẹo, trông rất đáng sợ, nhưng thức ăn ông ấy nướng rất thơm, trời hôm ấy rất lạnh, tiểu nhân suýt bị đông thành đá, nên cầu ông cho tiểu nhân sưởi ấm cùng.”
Diệp Nham Bách gật đầu, năm đó hoàng cung xảy ra hỏa hoạn, lửa cháy lớn không thể khống chế, làm bỏng không ít người.
Diêu Trân lại kể: “Ông lão rất thiện tâm, không chỉ cho tiểu nhân sưởi ấm, còn chia cho tiểu nhân ít thức ăn, khi đó trên núi không còn ai khác, trong lúc buồn chán, tiểu nhân và ông có trò chuyện với nhau vài câu. Khi ông ấy biết tiểu nhân họ Diêu thì có vẻ rất vui, ông nói bản thân không còn bao nhiêu thời gian, may mắn gặp được người cùng họ, cho nên đem hết y bát truyền lại cho tiểu nhân, tốt xấu gì cũng xem như có người kế nghiệp.”
“Chỉ vậy?”
Diêu Trân đáp: “Mỗi câu nói của tiểu nhân đều là lời thật, nếu có nửa lời giấu diếm, nguyện bị thiên lôi đánh, chết không yên lành.”
Khóe môi Diệp Nham Bách giật giật mấy cái: “Ngươi chớ kinh hoảng, bản tướng không phải hoài nghi lời ngươi nói, bản tướng chỉ muốn hỏi ngươi có quên gì hay không.”
Diêu Trân chau mày cố nhớ lại tình huống ngày hôm ấy, qua một lúc thật lâu, đột nhiên vỗ tay một cái, nói: “Có, tiểu nhân nhớ lúc ông ấy đi, hình như leo lên một chiếc xe ngựa, trong xe vọng ra tiếng khóc, thanh âm rất nhỏ, nghe như tiếng trẻ con khóc vậy.”
Sau tấm bình phong chạm ngọc, một cẩm y nam tử tóc đen mặt mày lạnh lùng vừa nghe đến đó, hai nắm tay đột nhiên siết lại.
Diệp Nham Bách nói: “Ngươi lui xuống đi, chuyện hôm nay phải quên toàn bộ, một câu cũng không được phép tiết lộ cho người khác, nếu không, hậu quả không phải một mình ngươi là có thể gánh hết được.”
Diêu Trân lên tiếng đáp lời, Diệp Tam lập tức tiễn người ra ngoài.
Đến khi cửa phòng khép lại hoàn toàn, nam tử sau tấm bình phong thong thả bước ra, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường trực, mở lời trước: “Diệp tướng cảm thấy, lời người này có thể tin được hay không?”
Diệp Nham Bách đáp: “Bản tướng chỉ phụ trách thẩm vấn, còn vấn đề có thể tin hay không, hiển nhiên phải chờ hầu gia tự mình bình phán, có điều… bản tướng cũng có phái người tra qua, người này là nhân sĩ kinh thành, trước khi vào tướng phủ, cậu ta sống trong một con hẻm nhỏ ở thành tây, hàng xóm xung quanh đều quen mặt, còn khen người này chí hiếu, ở tướng phủ ba năm nay vẫn luôn khuôn phép, chưa từng làm ra chuyện gì quá phận, không biết những chuyện này có giúp ích gì cho hầu gia không.”
Lục Lẫm buông mắt: “Bản hầu hiểu, đa tạ Diệp tướng hiệp trợ.”
“Bản tướng chỉ muốn ném bớt hiềm nghi ở phủ mình thôi, dù sao chuyện liên quan đến tiền triều, nếu không làm rõ, mai này phiền phức kéo đến sẽ rất khó xử.”
Lục Lẫm đáp: “Diệp tướng nói phải. Về phần tiếng trẻ con khóc như lời Diêu Trân vừa kể, chẳng hay Diệp tướng có kiến giải gì?”
“Việc này rất khó nói, trước mắt có hai chuyện phải làm cho rõ, theo lời Diêu Trân nói, lúc đó đương độ trời đông giá rét, bản thân Diêu Trân là thanh niên khỏe mạnh cũng sắp bị đông cứng, thần trí không rõ nghe lầm cũng là một khả năng. Thứ hai, nếu tiếng trẻ con khóc là thật, vậy đứa bé này là con cái nhà ai, là huyết mạch của tiền triều hay chỉ là một đứa trẻ vô can nào đó, nếu tìm nhầm manh mối chỉ càng khiến cho sự tình thêm rối ren phức tạp.”
Lục Lẫm gật đầu: “Diệp tướng nói chí phải, đã vậy, việc này khoan hẵng báo lên triều đình, đợi manh mối tra rõ hơn rồi bẩm báo thánh thượng cũng không muộn.”
Diêu Trân ra khỏi cửa, nắm tay phát run, tuy chuyện đã qua bảy năm, nhưng cảnh tượng bảy năm trước vẫn mồn một ngay trước mắt.
Dưới ánh trăng đêm đông giá rét, người nam nhân xấu xí ôm một đứa bé rất đẹp trong lòng, đứa bé kia ngước đôi mắt ngập nước nhìn mình, rõ ràng còn nhỏ như vậy, nhưng đôi mắt ấy giống như đã nhìn thấu hết thảy sự đời. Ân nhân nói, đứa bé này không phải cháu mình, nhưng ông nhất định phải bảo vệ tính mệnh nó.
Nếu lúc đó Diêu Trân còn chưa rõ, thì hiện tại đã hiểu cả rồi. Ân nhân là thần trù Diêu Nhất Đao, mà đứa bé kia, chín phần mười là huyết mạch của hoàng thất tiền triều.
Tuy đã cách rất xa thư phòng, hai chân Diêu Trân vẫn còn nhũn ra, hắn đã gạt thừa tướng đại nhân, nhưng dù vậy sợ rằng vẫn khó lòng bảo vệ được tính mạng của đứa bé mà ân nhân muốn bảo vệ, ân nhân nói sẽ đưa đứa bé đó đến một nơi an toàn, chỉ hy vọng nơi đó thật sự an toàn.
“Diêu Trân, huynh… mấy hôm nay huynh đi đâu vậy, ta tìm huynh mãi mà không gặp.”
Diêu Trân ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là vị cô nương thích cười ấy, Diêu Trân khẩn trương đến miệng lưỡi cứng đơ, lắp bắp nói: “Ta, ta… lão gia bảo ta đến… đến Phúc Ninh Viện, chăm sóc bữa ăn cho tiểu thiếu gia.”
Diệp Nhược Dao che miệng cười: “Sao huynh lại nói lắp nữa rồi, nói chuyện với người khác huynh đều như vậy sao?”
Diêu Trân khó chịu lắc đầu.
Diệp Nhược Dao nói: “Hôm nay ta muốn ăn Nhu Mễ Kê[2], huynh làm cho ta ăn được không?”
Diêu Trân nhìn gương mặt tươi cười của nàng, cuối cùng chẳng thốt nổi nửa lời cự tuyệt, gật đầu đáp: “Được.”
[2] Nhu Mễ Kê: là một loại đặc sản của Quảng Đông, gồm gà, thịt heo, sườn heo, lòng đỏ trứng muối, nấm và các loại gia vị làm nhân bánh, bên ngoài là gạo nếp, dùng lá sen gói lại rồi cho vào nồi hấp chín (thấy giống giống bánh ú Đoan Ngọ của người Hoa nhỉ.)
Trấn Viễn hầu phủ.
Lục Lẫm vừa bước chân vào cổng, một con chim sẻ không biết từ đâu lao tới trước mặt y, Lục Lẫm nhanh tay lẹ mắt lách mình tránh thoát con chim đần vừa chực lao vào mặt mình, chưa kịp ổn định thì một đứa bé từ sau đã thình lình nhào tới ôm chặt chân y.
“Cữu cữu!”
Gương mặt Lục hầu gia tràn đầy bất đắc dĩ, cúi người ôm nhóc con bướng bỉnh của mình lên, vỗ lên mông nó mấy cái, hỏi: “Hôm nay ở trong phủ có ngoan không?”
“Có, Tử Diên một mực luyện chữ, đều tại tên cữu cữu khó viết quá, luyện bao lâu rồi, vất vả lắm mới học được đó.”
Lục Lẫm không tài nào lạnh mặt nổi nữa, khóe môi chậm rãi cong lên: “Đi, để cữu cữu xem thử.”
Lục Tử Diên vặn xoắn ngón tay một hồi, nhỏ gọng thủ thỉ: “Biết viết thì đúng là biết viết thật, nhưng mà, cùng với cái mà cữu cữu liên tưởng có khả năng là không giống lắm đâu.” Hắn lệ rơi đầy mặt mà nghĩ, cầm bút lông viết chữ với hắn mà nói, thật sự là khảo nghiệm có độ khó cao.
Lục Lẫm xoa đầu nhóc con trong lòng mình, bất kể phân nửa huyết mạch trong thân thể đứa bé này bắt nguồn từ đâu, chỉ cần biết hiện tại, người này là bảo bối của Lục Lẫm y, ai cũng đừng mơ có thể cướp đi.