Chuyến này của Lục Tử Diên đương nhiên không gì khác ngoài chuyện bái sư, chẳng qua lòng tiểu bá vương Lục gia đến tận lúc này vẫn không tình nguyện, cho nên mới tìm đến chỗ bảo bối nhà họ Diệp để xin giúp đỡ.
Ai ngờ Diệp Trọng Huy cũng ở đây.
Lục Tử Diên méo miệng, nhanh chóng nở nụ cười lành, khéo léo chào: “Diệp đại ca.”
Diệp Trọng Huy gật đầu đáp lại, khách sáo hỏi: “Đến tìm A Cẩm sao?”
Lục Tử Diên gật như trống bỏi, mắt nhìn sang Diệp Trọng Cẩm chớp rồi lại chóp, đích thị là dáng vẻ tinh ranh trước sau như một của tiểu bá vương mỗi khi đang ấp ủ âm mưu xấu xa nào đó, lòng Diệp Trọng Cẩm tràn lên cảnh giác, hừ một tiếng: “Không phải đang thay răng sao, sao mới đó mà thay xong nhanh vậy?”
Lục Tử Diên buồn bực vặn lại: “Vậy chứ thay răng phải mất bao lâu?”
Diệp Trọng Cẩm nghẹn lời, đời này y chưa tới kỳ thay răng, ký ức lần thay răng đời trước y làm sao nhớ nổi, cho nên y cũng không rõ lắm, quá trình thay răng rốt cuộc là mất bao lâu chứ, Diệp Trọng Cẩm mím môi, quay đầu tìm nước uống.
Lục Tử Diên ngồi xuống vị trí đối diện rồi há mồm thật to, còn dùng tay đè môi lại để Diệp Trọng Cẩm có thể nhìn rõ cái răng sữa mới thay của mình, hào hứng nói: “Này, có một cái lỗ bên trong, thấy không?”
Diệp Trọng Cẩm nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể chống nổi hiếu kỳ, nhích lại gần nhìn thử. Quả nhiên ở góc trong hàm có một lỗ nhỏ, nhìn kỹ còn có thể thấy có một cái răng be bé mới nhú lên, trên lợi như điểm một hạt tuyết trắng bóc, khiến cho người ta có một loại ảo giác như thứ kia vừa được mài dũa vậy.
Lục Tử Diên biết ngay Diệp Trọng Cẩm sẽ thích mê, đến cả bản thân hắn cũng không chống cự nổi loại mê hoặc này nữa là, ngày nào cũng soi gương nhìn nó không biết bao nhiêu lần.
Diệp Trọng Cẩm định giơ tay sờ thử thì bị Lục Tử Diên cản lại, y vội nói: “Tay của ta sạch mà.”
Lục Tử Diên nhìn bàn tay lấm lem bụi của Diệp Trọng Cẩm, hắn không hiểu, Diệp tiểu thiếu gia quen được cưng chiều từ bé sao giờ lại hóa thân thành con khỉ đầy bùn thế này, trên tóc còn lấm tấm mấy mẩu lá cây vụn, hắn nhịn cười nói: “Răng mới nhú không được sờ đâu, liếm còn không được nữa ấy, nếu không nó không lớn nữa.”
Diệp Trọng Cẩm quay đầu nhìn ca ca mình, thấy Diệp Trọng Huy gật đầu xác nhận mới cam lòng thu tay.
Diệp Trọng Huy lại tiếp tục lau bụi bẩn trên mặt Diệp Trọng Cẩm, Lục Tử Diên ngập ngừng lên tiếng: “A Cẩm đệ đệ này, thật ra ta có chuyện muốn cầu đệ.”
Diệp Trọng Cẩm vừa nhìn đã biết nhóc quỷ này có việc tìm mình, bình thường cậu chàng tới đây không tìm ăn thì cũng tìm cái để chơi, không tìm ra hai thứ đó thì ra sân dằn vặt lung tung, bắt hạ nhân chơi với mình, hết nhảy ô tới chơi đầu gỗ, không nữa thì rủ y mở sòng đánh bạc, nói tóm lại, xưa giờ chưa từng thấy dáng vẻ ân cần chân chó như hôm nay.
Y thả bàn tay lấm lem của mình vào chậu nước, vừa kỳ cọ tay mình vừa nói: “Nói nghe thử.”
Lục Tử Diên nhăn mặt, kể hết chuyện cữu cữu mình quyết tâm tìm tiên sinh về dạy mình cho bạn tốt nghe. Nếu là mấy tiên sinh khác thì không có gì để nói, hắn tùy tiện dùng vài trò nhỏ là đã có thể chọc cho người ta tức giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi, nhưng tiên sinh họ Diệp thì khác, người của Diệp tộc là danh sĩ có máu mặt của Tân Châu, đã vậy đối tượng lần này còn là đường huynh của thừa tướng đương triều, cho Lục Tử Diên một trăm lá gan cũng không dám làm bậy.
Diệp Trọng Cẩm nghe xong không chút khách khí há mồm cười ha hả: “Ôi chao, Tử Diên ngươi cũng có ngày hôm nay, cữu cữu ngươi sớm nên trị ngươi mới phải.”
Diệp Trọng Huy bắt bàn tay ướt nhẹp của Diệp Trọng ra khỏi chậu nước, dùng khăn khô lau sạch nước, thuận miệng tiếp chuyện: “Ý của Tử Diên là… cữu cữu đệ muốn đem củ khoai lang nóng bỏng tay là đệ quăng cho Diệp gia chúng ta, để chúng ta quản giáo giùm?”
Khóe miệng Lục tiểu gia co rút, hai huynh đệ nhà này người này so với người kia còn xem thường người khác hơn gấp mấy luôn.
“Cữu cữu ta đã quyết rồi, mà quyết định của cữu cữu thì không có khả năng thay đổi, nhưng ta biết, lão gia tử xưa nay nghe lời A Cẩm nhất, A Cẩm giúp ta nói với ngài vài câu được không, để chút hy vọng ấy của cữu cữu ta nát bét là xong hết à, được không được không?”
Diệp Trọng Cẩm cười híp cả mắt, giảo hoạt nói: “Ta sao phải giúp ngươi?”
Lục tiểu gia khí phách đáp: “Bởi vì chúng ta là bằng hữu.”
Diệp Trọng Cẩm trợn trắng mắt, tên này lấy đâu ra tự tin lớn vậy?
Chuyện đến Diệp gia tìm tiên sinh sau cùng vẫn thất bại, không phải nhờ Diệp Trọng Cẩm đứng ra giúp đỡ, mà vì Diệp Minh Khôn trùng hợp nhận được thư từ Tân Châu, phải cấp tốc dẫn vợ con trở về, Diệp gia không thể nhận lời hầu gia được.
Lục Lẫm ngồi trên lưng ngựa, trước ngực là đứa cháu bảo bối của y, hai người câu được câu mất trò chuyện trên đường, đôi mắt của đứa bé trong lòng sáng đến chói mắt, khiến cho Lục Lẫm bất giác trỗi lên một loại ý nghĩ kỳ quặc, phải chăng ý trời đã định, đứa bé này không nên quản giáo nghiêm khắc, mà nên để nó tự do tản mạn, sống cuộc sống không trói buộc mới là điều tốt nhất.
Nhưng Lục hầu gia nghĩ sai rồi, chẳng qua thiên ý muốn dẫn đường để y gặp được một người khác mà thôi.
Ở một gian hàng ven đường có một thư sinh đang rao bán tranh chữ. Lục Lẫm cảm thấy giọng nói thư sinh rất quen tai, y chăm chú lắng nghe thật kỹ, đến khi nhìn rõ dung mạo của thư sinh, Lục Lẫm kinh ngạc thốt lên: “Lưu công tử?”
Thư sinh không phải ai xa lạ, chính là người tên Lưu Tấn Vân ở nhờ trong Kim Quang Tự ngày nào, ban ngày bày hàng bán tranh chữ kiếm ít tiền tiêu, đêm đến về chùa miếu nương nhờ tá túc, kỳ thi hương mùa thu năm nay Lưu Tấn Vân đã đậu cử nhân, hiện đang tích cực gom góp lộ phí, đợi kỳ thi hội mùa xuân sang năm tiếp tục ứng thí.
Lưu Tấn Vân nghe có người gọi thì ngước mắt nhìn, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp, không kiêu không nịnh, chắp tay chào: “Hầu gia.”
Lục Lẫm ôm Lục Tử Diên xuống ngựa, nhíu mày hỏi: “Đây là làm sao?”
Phụ thân Lưu Tĩnh của Lưu Tấn Vân từng nhậm chức Thừa Tự Đại Lý Tự, là thuộc hạ dưới tay Lục Lẫm, mấy tháng trước Lưu Tĩnh bệnh nặng qua đời, nhưng làm quan mấy chục năm trời, gia sản cũng xem như có chút của dư của để, cớ sao con trai của đích thê lại đến nông nỗi phải lưu lạc đầu đường bán chữ kiếm sống qua ngày như thế này?
Lưu Tấn Vân miễn cưỡng cười đáp: “Mỗi nhà mỗi cảnh, hầu gia hỏi chỉ thêm bận lòng, việc này, tại hạ cũng khó lòng mở miệng.”
“Bản hầu từng hứa với Lưu Tĩnh, thay Lưu Tĩnh để mắt hai nhi tử của ông ấy, cho dù chỉ là lời xã giao, nhưng bản hầu nói được làm được, ngươi nếu có oan khuất gì, bản hầu thân là Đại Lý Tự Khanh há lại không quản?”
Lục Lẫm đưa Lưu Tấn Vân về hầu phủ, mời thư sinh một ấm trà nóng, vành mắt thiếu niên mười tám mười chín tuổi bắt đầu đỏ hoe.
“Hầu gia, thật không dám giấu, tại hạ bị đại ca đuổi khỏi nhà. Sau khi phụ thân qua đời, tại hạ mới biết, thì ra… ta không phải do đích mẫu sở sinh, mà là con tư sinh của phụ thân và dì nhỏ, việc này hoang đường cỡ nào, để bảo toàn mặt mũi cả nhà, ta được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa là con của vợ cả. Trước đây ta vẫn luôn cảm thấy đích mẫu thiên vị đại ca, hiện tại thì đã hiểu cả rồi, tất cả đều do ta đáng nhận.”
Cái danh con riêng vốn đã khó nghe, y còn là con do phụ thân và muội muội của vợ mình lén lút sinh ra, nói ra chẳng khác gì bị người ta đâm ngang xương sống, bởi vậy bị mẫu tử nhà người ta đuổi ra khỏi cửa cũng là chuyện dễ hiểu.
Khi nói ra mọi chuyện, Lưu Tấn Vân cũng rất xấu hổ, đồng thời lại như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Lục Lẫm trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Việc làm của Lưu Tĩnh quá mức hoang đường, nhưng ngươi vốn dĩ vô tội, không cần quá tự trách.”
Lưu Tấn Vân cúi đầu không đáp.
Lục Lẫm lại hỏi: “Hiện đã có nơi ở chưa?”
Lưu Tấn Vân lau nước mắt, đáp: “Tại hạ đang nương nhờ Kim Quang Tự, định ở đến đầu xuân năm sau.”
“Kỳ thi xuân?”
“Đúng vậy.”
Hai mắt Lục Lẫm lóe sáng: “Ở nhờ miếu tự dù sao cũng không phải kế sách lâu dài toàn vẹn, huống chi năm sau ngươi còn phải tham gia kỳ thi xuân, rất cần thời gian ôn tập. Chỗ bản hầu đang có chuyện cần nhờ ngươi, nếu ngươi đồng ý, có thể dọn đến hầu phủ, khi rảnh rỗi thuận tiện chỉ điểm cho cháu của bản hầu vài chữ là được, đương nhiên không thiếu thù lao lương bổng, ngươi thấy sao?”
Lưu Tấn Vân nghe vậy vui mừng khôn xiết, từ lúc Không Trần đại sư vân du, mấy tiểu sa di trong Kim Quang Tự càng ngày nhìn y càng không vừa mắt, y sinh trưởng trong gia đình phú quý, chịu không nổi sự ghẻ lạnh và xem thường của người khác, hiện Lục hầu gia bằng lòng giúp đỡ, y cảm kích từ tận đáy lòng.
“Đại ân đại đức của hầu gia, Lưu Tấn Vân không biết báo đáp thế nào, mặc kệ mai này nghèo hèn hay phú quý, phận cao hay thấp, cũng không quên ân tình giúp đỡ hôm nay của hầu gia.”
Lục Lẫm cười nhạt, y không để bụng Lưu Tấn Vân mai sau có báo đáp mình hay không, y chỉ hy vọng người này không bị quỷ ranh trong nhà dọa sợ, không bỏ chạy nửa đường là phước đức lắm rồi.
Muốn mời một tiên sinh về dạy học mà phải dùng tới ân huệ lấy lòng như thế này, Lục Lẫm tự nhủ với lòng, đây là lần cuối!
Thời điểm khi Lục Tử Diên nghe cái tên Lưu Tấn Vân cũng kinh ngạc không thôi, đến khi Lưu Tấn Vân tự viết tên mình ra giấy, hai mắt Lục Tử Diên càng rối rắm phức tạp.
Lưu Tấn Vân, thì ra người này là Lưu Tấn Vân, đệ nhất quân sư của vương triều Đại Khâu, Tiếu Diện Hồ Ly Lưu Tấn Vân.
Lục Tử Diên hối hận rồi, hắn không nên đuổi bốn mươi bảy vị tiên sinh kia đi, nếu không giờ đây lý nào lại gặp phải vị này. Lẽ nào đây là mệnh số của nhân vật chính xuyên việt như trong tiểu thuyết hay viết, cho dù muốn tránh thế nào cũng không tránh được mấy nhân vật cực kỳ trâu bò trong lịch sử?
Lúc này tướng phủ cũng không yên ổn gì mấy, Diệp Minh Khôn nhận được thư của người trong tộc, đang gấp rút chuẩn bị chạy về Tân Châu, trong khi hôn sự của nữ nhi vẫn chưa đâu vào đâu cả, Diệp Minh Khôn không cách gì yên tâm cho được.
Diệp phu nhân ở bên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nếu Phật tổ đã chỉ dẫn, Nhược Dao gặp gỡ duyên phận của con bé ở đây, chúng ta không nên nóng lòng quá, trước cứ về Tân Châu xử lý chuyện quan trọng đã, ở đây có em dâu trông chừng, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa Vân Triết cũng đến lúc trở về để lên lớp, sống lâu trong phồn hoa, tâm tính non nớt như nó sớm muộn sẽ trầm mê khó dứt.”
Khoảng thời gian này ở tướng phủ, quan hệ giữa Diệp Vương Thị và An Thị vô cùng thân thiết, giao phó nữ nhi mình cho An Thị, Diệp Vương Thị rất yên tâm.
Diệp Minh Khôn vẫn còn lo lắng: “Nhược Dao là con gái chúng ta, bên cạnh không có người thân, chúng ta lại ở Tân Châu xa xôi, lỡ có chuyện gì thì làm sao có mặt kịp thời ngay được, nếu chẳng may…”
Diệp phu nhân ngẫm lại, thấy lời phu quân mình nói cũng phải, bèn nói: “Hay là phu quân đưa Vân Triết trở về, thiếp ở lại với Dao nhi?”
Diệp Minh Khôn nghe vậy càng không vui: “Không được, nào có chuyện để vợ con mình đơn độc ở nhờ nhà người khác như thế, ta đây sẽ thành cái dạng gì, không được, không được.”
Diệp phu nhân bật cười: “Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy chàng nói xem, phải làm sao mới được đây. Lúc này Nhược Dao mà về Tân Châu nhất định sẽ bị người ta gièm pha chê cười, con gái chúng ta da mặt mỏng, làm sao chịu nổi chỉ trỏ dòm ngó của người khác, tuyệt đối không thể trở về lúc này, chàng xem xem, chúng ta làm gì mới tốt?”
“Hay là… để Vân Triết ở lại với tỷ tỷ nó.”
Diệp Minh Khôn vừa nói xong, gương mặt Diệp phu nhân trầm xuống: “Có phải chàng đã quên con trai chàng một lòng muốn tiến vào quan trường rồi không, mấy hôm nay có chúng ta ở bên trấn áp, nó coi như ngoan ngoãn thuận theo, chúng ta đi rồi, nó không gây chuyện thị phi mới lạ.”
Hai vợ chồng càng bàn càng đau đầu.
Cũng trong đêm hôm ấy, không biết ai ném vào phòng Diệp phu nhân một hòn đá, bên trên buộc một tờ giấy, nội dung rất dọa người, nói rằng con gái của Diệp phu nhân và một đầu bếp trong viện của tiểu thiếu gia có tư tình.
Diệp Vương Thị đọc hết tờ giấy, tức giận đến phát run, bà không dám để lộ ra tin này, đem tờ giấy đốt luôn trên ngọn nến, sau đó cẩn thận ngẫm lại mấy chuyện xảy ra gần đây, cả đêm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vương Thị gọi nữ nhi vào phòng, không nói câu nào đã giáng cho Diệp Nhược Dao một cái tát.
Diệp Nhược Dao bị đánh mà không hiểu vì sao, hốt hoảng lắp bắp: “Mẫu thân…”
“Ta cả đời anh minh, cớ sao lại sinh ra một nha đầu ngốc như con chứ! Một gã Chân Húc ở Tân Châu khiến cho cả nhà chúng ta không thể yên ổn, cả ló mặt ra ngoài sáng cũng không thể, bài học này con còn chưa thấy đủ sao? Đến kinh thành chưa lâu lại bị mấy chiêu trò phong hoa tuyết nguyệt lừa bịp tiếp, dám cùng một nam nhân qua lại mập mờ, con chê nhà chúng ta chưa đủ mất mặt có đúng không?”
Hai mắt Diệp Nhược Dao đỏ bừng, ấm ức nói: “Con và chàng trong sạch, tự thấy không thẹn với lòng.”
“Đúng đúng, con không thẹn với lòng, nhưng trong mắt người ngoài thì lại chẳng như con nghĩ, một cô nương khuê các cùng một nam nhân lăn lộn thân thiết với nhau, ai sẽ tin lời giải thích của con? Con nói cho mẫu thân nghe xem? Con thân là khuê nữ Diệp gia, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều là mặt mũi của cả tộc, lỡ sai một bước, người ta sẽ chộp lấy nắm chặt trong tay, chờ đợi thời cơ cắn ngược lại con một cái, đạo lý đơn giản như vậy lẽ nào tới giờ con vẫn còn chưa hiểu?.”
“Diệp gia, lại là Diệp gia… Làm người Diệp gia thì có gì tốt? Nếu có thể lựa chọn, con tuyệt đối không muốn làm nữ nhi nhà họ Diệp!”
Sắc mặt Diệp Vương Thị cực kỳ khó coi: “Con vừa nói gì?”
Diệp Nhược Dao nói giữa hàng lệ nóng: “Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần mẫu thân răn dạy con, đều vì lý do này, bởi vì con là nữ nhi của Diệp gia, cho nên không thể phạm lỗi, nếu không, chính là ném sạch mặt mũi của các người, ném sạch mặt mũi của tổ tông Diệp Thị! Ở Tân Châu, con một người bạn cũng không có, ngoài miệng bọn họ luôn nói mình không dám trèo cao, thật chất là chê con ra vẻ con cháu thế gia, không thể thân thuộc nổi, còn những người đến cửa cầu thân con kia, người nào mà không phải vì mấy chữ “Nữ nhi Diệp gia”? Cho dù con vô đức vô tài, bọn họ cũng sẽ vui lòng cưới về, bởi vì con là nữ nhi của Diệp gia!”
Diệp phu nhân trầm mặc một lúc thật lâu, nói: “Vậy người đầu bếp kia lẽ nào không phải vì thân phận của con ư?”
“Chàng căn bản không hề biết con là ai!” Diệp Nhược Dao cầm khăn lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: “Con chưa từng nói thân phận của mình với chàng, chàng còn gọi con là cô nương, con thỉnh thoảng tìm chàng đòi thức ăn, chàng cái gì cũng không hỏi, chỉ chú tâm làm tròn phận sự, chàng là người tốt, tay nghề cũng rất tốt, bánh ngọt mà lần trước mẫu thân mở miệng khen là do chàng làm.”
Diệp phu nhân sửng sốt, khi ấy bà tưởng đó là điểm tâm của Tầm Hương Lâu nổi danh kinh thành, còn khen danh danh xứng với thực, đáng giá ngàn vàng.
“Điểm tâm của Tầm Hương Lâu con đã thử rồi, còn không bằng mấy món ăn vặt mà Diêu Trân làm, mẫu thân, mẹ vẫn luôn dạy con gái nhìn người không thể chỉ nhìn bằng mắt, mà phải nhìn thời gian, cho dù chỉ là một thư sinh nghèo, khó nói mai này không phải là trạng nguyên đầu bảng, Diêu Trân hiện tại tuy chỉ là một đầu bếp nghèo, nhưng tương lai ắt tiền đồ vô lượng, mà thật ra chàng có tiền đồ hay không nữ nhi cũng không thèm để ý, chỉ cần chàng toàn tâm toàn ý tốt với nữ nhi, như vậy là đủ rồi.”
Lần trò chuyện này, Diệp Nhược Dao nói ra câu nào câu nấy tình chân ý thiết, khác hẳn với chuyện lần trước sống chết đòi làm tiểu thiếp cho người ta. Diệp phu nhân thở dài: “Con khi trước cũng thích Chân Húc như vậy đấy, nếu ta đồng ý, sau này con có hối hận cũng chẳng còn đường để quay đầu.”
“Hai người bọn họ khác nhau, một kẻ lừa gạt sao có thể đánh đồng với Diêu Trân.”
“Như nhau cả thôi.” Diệp phu nhân nắm vai con gái: “Sẽ không có gì khác cả, Dao nhi, đến khi con không còn thích nữa, bọn họ sẽ không khác gì nhau cả. Vốn dĩ ta và phụ thân con còn đang lo lắng không biết nên xử trí chuyện của con và Vân Triết thế nào mới ổn, thôi thôi, lần này con theo chúng ta về Tân Châu thôi.”
“Mẫu thân, người quên chúng ta vì sao phải lặn lội xa xôi đến kinh thành rồi ư?”
“Mẫu thân không quên, nhưng Dao nhi, chính con đã quên, ngày xưa là ta quá nuông chiều con, lần này con về ngẫm nghĩ lại xem, rung động nhất thời dẫn đến hậu quả gì, ăn đủ vị đắng rồi con sẽ hiểu, cha mẹ làm tất cả mọi chuyện, đều chỉ muốn tốt cho con.”
Dứt lời, bà quay lưng bước ra ngoài, khóa lại cửa phòng, mặc cho Diệp Nhược Dao đau khổ cầu xin bên trong.
Diệp phu nhân nhìn ma ma quản sự, nói: “Tiểu thư sẽ về Tân Châu cùng chúng ta, thu dọn hành lý đi thôi, càng nhanh càng tốt.”
Diệp Trọng Cẩm khép lại cánh cửa sổ bằng gỗ khắc hoa, ngáp một cái, miễn cưỡng hỏi: “Đêm nay ai trực ấy nhỉ?”
Không có ai đáp lại, Hạ Hà đẩy đẩy Xuân Ý bên cạnh, Xuân Ý giật mình, vội vàng đáp lời: “Đêm nay đến phiên nô tỳ trực.”
Diệp Trọng Cẩm nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi: “Xuân Ý, hôm nay sao nhìn ngươi không có tí tinh thần nào hết vậy, khó chịu chỗ nào sao?”
Xuân Ý lắc đầu: “Tạ chủ tử quan tâm, nô tỳ không có gì đáng ngại.”
Diệp Trọng Cẩm gật đầu, nhặt một que gỗ để sẵn trên bàn lên rồi hời hợt chọc vào đầu ngọn nến, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh nến chập chờn khi tỏ khi mờ, y đột nhiên nói: “Nghe mẫu thân nói, ngày mai cả nhà đường bá lên đường về Tân Châu, vốn muốn để đường tỷ lại, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà nửa đường đổi ý, lần này bọn họ trở về, đoán chừng sẽ không trở lại nữa.”
Y ngước mắt nhìn sang, bắt được vẻ nhẹ nhõm lướt qua trên mặt Xuân Ý.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” Diệp Trọng Cẩm nhanh chóng rủ mắt, giấu đi hàn quang đang lóe lên.
Tiểu bạch hổ vẫn lẽo đẽo theo sát chân y, đi đến cạnh giường, Diệp Trọng Cẩm vói tay kéo một hộp gấm mạ vàng dưới gối ra, chất liệu hộp bằng gỗ lim kim ti, hoa văn bên ngoài được chạm trỗ rất công phu, mở khóa vàng ra, bên trong ngoài một miếng ngọc bội bàn long rất đẹp còn có một xấp ngân phiếu khá dày, y xốc ngân phiếu lên, rút ra mấy tờ khế đất nhét sâu bên dưới.
Do tuổi Diệp Trọng Cẩm còn quá nhỏ, người nhà không thích cho y hiện ngân, phần nhiều là đồ cổ tranh chữ linh tinh gì đó, ngoài ra còn có khế đất của vài thôn trang và cửa hàng, toàn bộ đều có người thay y xử lý, đến cuối năm sẽ tổng kết lợi tức rồi đưa đến cho y nghiệm thu.
Tướng phủ thật ra cũng không có tiền mấy, cha y mấy năm làm thừa tướng chỉ uống canh suông ăn quả nhạt, chẳng tìm đâu ra chút gì gọi là đồ ngon béo bở, may mà của hồi môn của mẫu thân y phong phú, mấy năm nay lại biết cách xử lý, tiền đẻ ra tiền, lợi sinh thêm lợi, càng ngày càng phát tài. An Thị cho y mấy gian cửa hàng, tính sơ thôi đã thấy kiếm được bộn tiền.
Diệp Trọng Cẩm chọn một tờ khế đất trong đó, là một gian trà lâu ở thành tây, tọa lạc cạnh Minh Nguyệt hồ có lượng du khách cực lớn, một nơi chiếm ưu thế địa lý như thế mà lợi tức chỉ đủ để an lòng, xem ra có người không xem tiểu chủ tử là y ra gì rồi.
Chi bằng tặng cho người cần nó, coi như là tiền mừng.
Y nắm đệm thịt tay của Đại Miêu, cười nói: “Ngươi nói xem, nếu ta lén thả Nhược Dao đường tỷ đi, đêm nay sẽ náo nhiệt cỡ nào?”
Như nghĩ tới chuyện gì thú vị lắm, Diệp Trọng Cẩm ôm tiểu bạch hổ lăn lên giường.