Thời Vân Triệt đang ở thao trường bỗng hắt xì một cái, xem thời tiết xấu thế này hắn phải về phủ sớm thôi. Thời Vân Triệt không hề biết, có một vạn câu hỏi vì sao đang chờ hắn về giải đáp. (2)
Bên trong, Mạc Ảnh Quân yên lặng ngồi nhìn nàng. Thời Quân Dao vui vẻ nắm tay hắn như lần đầu tiên mang thai Mạc Yến Tâm, đặt tay hắn lên bụng nàng. “Ảnh Quân, chúng ta sắp có thêm một hài tử”
Mạc Ảnh Quân trầm tư, thật không biết nên có phản ứng gì. Thời Quân Dao nhận ra cảm xúc hắn không đúng nàng hỏi hắn: “Tại sao chàng lại nổi giận với La thần y?”
Mạc Ảnh Quân mím môi không nói.
Thời Quân Dao không hỏi chỉ lẳng lặng nhìn hắn, Mạc Ảnh Quân cuối cùng không chịu nổi ánh mắt của nàng. Hắn đem chuyện ba năm trước kể ra. “Năm đó nàng hôn mê bất tỉnh, ta nghe bọn họ kể lại nàng đã vì sinh Tâm nhi khổ cực ra sao. Dù cho không tận mắt chứng kiến nhưng ta cũng cảm nhận được lúc đó nàng đã đau khổ bao nhiêu. Ta không muốn lại một lần nữa để nàng trải qua nỗi đau tương tự”
Lúc đó cũng chẳng biết được Thời Quân Dao có tỉnh lại hay không nhưng hắn vẫn quyết định làm điều đó. Mạc Ảnh Quân tìm La thần y xin thuốc tuyệt tự, hắn không cần thêm con cái, cho dù nàng có tỉnh hay không hắn cũng không cần nữa. Bọn họ có một nữ nhi là đủ rồi, Mạc Ảnh Quân nghĩ thế nhưng La thần y lại không nghĩ thế. Mạc Ảnh Quân là cháu ngoại của Tiêu gia, một nửa huyết mạch còn hơn là không còn huyết mạch. Tâm nhi chỉ là nữ nhi, Thời Quân Dao còn chẳng biết có tỉnh lại hay không, La thần y không muốn Mạc Ảnh Quân tuyệt hậu.
La thần y lấy đại một viên thuốc dối gạt cho qua, Mạc Ảnh Quân cũng không có nữ nhân khác nên đương nhiên không phát hiện ra. Cho tới khi nàng tỉnh lại, hắn nghĩ đã uống thuốc của La thần y rồi nên cũng không mấy lo lắng, nếu không phải lo lắng sức khỏe của nàng, hắn sẽ phóng túng không biết mệt.
Hôm nay khi nghe nàng có thai, hắn suýt chút thì đã chém chết La thần y. Còn may là Thời Quân Dao đã ngăn lại.
Thời Quân Dao nghe chuyện này xong liền cười nắc nẻ, nghĩ tới khuôn mặt xám xịt của hắn khi nghe nàng mang thai Thời Quân Dao cười tới không ngừng được. Mạc Ảnh Quân hiếm khi mất tự nhiên quay mặt đi, hắn có chút mất mặt.
“Úi!” Thời Quân Dao ôm bụng kêu một tiếng.
Mạc Ảnh Quân rối lên: “Nàng sao thế, ta đi gọi.”
“Không cần, ta cười mệt thôi!” Thời Quân Dao nhìn hắn, sao trước đây không phát hiện hắn đáng yêu thế nhỉ. Thời Quân Dao nghiêng về phía trước hôn lên má hắn. “Chàng không muốn có con với ta sao?”
“Không phải!” Chỉ là không muốn nàng chịu đau đớn nữa thôi.
Thời Quân Dao dựa vào lồng ngực Mạc Ảnh Quân, vòng tay ôm eo hắn nhỏ giọng nói. “Sao ta không phát hiện ra chàng lại ngốc như thế chứ, chàng yêu ta vì ta mà làm nhiều chuyện như thế. Ta cũng yêu chàng, nguyện vì chàng mà sinh con dưỡng cái. Con cái là mình chứng của tình yêu giữ ta và chàng, ta không mong chàng tước đi quyền đó của ta. Chàng chỉ cần biết, đối với ta nỗi đau sinh con đó không là gì so với niềm hạnh phúc khi ta ôm con của chúng ta trong tay.”
Mạc Ảnh Quân ôm nàng hôn nhẹ lên môi nàng: “Ta yêu nàng! Kiếp này sẽ chỉ yêu mình nàng.”
“Vậy kiếp sau thì sao?”
“Kiếp sau cũng chỉ yêu nàng.” Nữ nhân như nàng, hắn nguyện dùng mạng để yêu.
Thời Quân Dao dẫu biết hắn chỉ dỗ mình vui vẻ nhưng vẫn hạnh phúc. Bắt đầu thao thao bất tuyệt một đống vấn đề, như là hắn thích con trai hay con gái, còn kể cho hắn nghe về thời gian nàng mang thai Mạc Yến Tâm. Cho tới khi nàng thiếp đi, Mạc Ảnh Quân đặt nàng nằm xuống lưu luyến hôn lên trán nàng: “Lần này ta sẽ sẽ không để nàng một mình nữa.”